**********
"Ha ha!"
Ngô Tuệ Lan đã bị kích động rồi.
"Thì ra con rể của bà ta là người giàu có ngàn tỷ đấy!" Sau đó, bà nắm lấy tay Mục Thiên Lam và vui vẻ nói: "Con gái à, mẹ đã từng không thích Tiêu Thanh, luôn muốn đuổi cậu ấy ra khỏi nhà, là con đã luôn ở bên cạnh cậu ấy.
Con không muốn ly hôn với cậu ấy, vì việc này mẹ ngày nào cũng mắng con." "Bây giờ mẹ mới biết.
Mẹ sai rồi, hoàn toàn sai rồi!" "Nếu không phải con kiên quyết, dù chết cũng không muốn ly hôn với cậu ấy, vậy thì mẹ đã đem một người giàu có ngàn tỷ xem như rác rưởi cầm vứt đi, vậy sẽ tổn thất vô cùng nghiêm trọng rồi!" "Mẹ yêu con nhiều lắm! Thật sự yêu con rất nhiều!"
Bà hôn một cái thật mạnh lên má Mục Thiên Lam.
Làm cho Thẩm Thị Thu Mai và những người khác cười lớn lên.
"Bây giờ thì đã tin chưa?"
Tiêu Thanh nhìn hai ông cháu Hàn Chấn Thiên.
"Tin rồi." "Còn muốn trả thù tôi nữa không?" "Không muốn."
Hàn Chấn Thiên không dám trả thù.
Tập đoàn Cửu Châu có đủ khả năng để tham dự đến hai lĩnh vực công nghiệp quân sự và hàng không vũ trụ, có thể nghĩ đến mối quan hệ của Tiêu Thanh vững vàng như thế nào.
Cần phải biết rằng, hai lĩnh vực này chỉ có doanh nghiệp nhà nước mới được tham dự, doanh nghiệp tư nhân thì không có cách nào tham dự được.
Mà Tiêu Thanh có thể tham dự, mối quan hệ này tuyệt đối phi thường!
Hàn Chấn Thiên có ngông cuồng và có thực lực đến đầu, so với mối quan hệ phi thường này, cũng giống như một con kiến nhỏ bé mà thôi.
Làm sao dám đi khiêu khích chứ? "Mẹ tôi đang rất cần thuốc để cứu mạng, cả hai lọ thuốc đặc trị đều thuộc về tôi, mọi người có ý kiến gì không?"
Tiêu Thanh nhìn lướt qua mọi người và hỏi.
"Không có ý kiến!" Tất cả mọi người đều trả lời một cách thoải mái.
Sau đó Tiêu Thanh cùng tổng giám đốc Tonys và tiến sĩ Legge lại bắt tay lần nữa, vỗ bả vai Hoắc Tử Hoa và nói: "Cậu thích em gái của tôi.
Tôi cảm thấy cậu cũng tốt, tổng giám đốc Tonys và tiến sĩ Legge, hãy quan tâm đến cậu ấy nhiều hơn nhé." "Chắc chắn rồi!"
Tonys và Legge vỗ ngực nói.
"Vậy tôi đi về trước nhé, đợi khi mẹ tôi khỏi bệnh, tôi sẽ mời hai người đi ăn tối."
Tiêu Thanh chắp tay, xoay người bước xuống khán đài, "Xin chào chủ tịch Tiêu.
Rất vinh dự được gặp anh!" "Chủ tịch Tiêu, tôi có thể bắt tay một cái với anh được không?" "Chủ tịch Tiêu, cùng nhau chụp một bức ảnh nhé." Nhiều người giàu có lần lượt vây quanh Tiêu Thanh.
Trên mặt Hoắc Đức Tài càng tràn đầy ý cười.
Ông ta liếm nhẹ môi và nói: "Chủ tịch Tiêu, tôi thật không có mắt nhìn người, không nhận ra cậu là chân long,