Mục Thiên Lam gật đầu nói: "Chuyện làm cho em ngạc nhiên nhất là rõ ràng anh có nhiều tiền như vậy, muốn bao nhiều mỹ nữ đều được, tại sao anh lại giả làm một người con rể vô dụng và ở bên cạnh em là một người phụ nữ còn không trao thân cho anh này? "
Tiêu Thanh mỉm cười: "Tình yêu đơn thuần.
Đó mới là tình yêu thực sự.
"Anh nguyện ý từ bỏ cuộc sống giàu có để được ở bên cạnh em.
Em nguyện ý từ bỏ theo đuổi giàu sang, ở bên cạnh anh là một người mà ai ai cũng đều cho rằng nghèo rớt mồng tơi, lẫn nhau không rời không bỏ, đây chính là tình yêu hoàn mỹ nhất." "Có thể được làm chồng của em.
Có được một người vợ như em, anh đã rất thỏa mãn rồi."
Mục Thiên Lam rất muốn khóc, đôi mắt đỏ bừng.
Đó không phải là thứ tình yêu đơn thuần mà cô muốn sao? "Em không quan tâm thân phận của anh là gì, nghèo hay giàu, em chỉ biết rằng anh tốt với em, không đánh em, không mắng mỏ và bao dung với em trong mọi việc, chỉ cần như vậy là đủ rồi." "Anh sẽ luôn đối xử tốt với em như trước đây."
Tiêu Thanh nói và ôm Mục Thiên Lam vào lòng.
Mục Thiên Lam dựa vào bờ vai của Tiêu Thanh.
Đột nhiên cô phát hiện ra bản thân cô thực sự rất hạnh phúc!
Ngay sau đó, Tiêu Thanh và những người khác trở lại bệnh viện.
"Em vui quá, mẹ cuối cùng cũng được cứu rồi!"
Thẩm Thị Thu Mai đang đứng trong thang máy với vẻ mặt phấn khích.
Khi thang máy mở ra, ngay lập tức họ vội vàng chạy thẳng tới phòng bệnh.
Kết quả khi mở cửa phòng ra.
Tất cả bọn họ đều choáng váng.
Bên trong trống rỗng, Tiêu Vĩnh Nhã, Mục An Minh và
Thẩm Thị Thu đều không có ở đây! "Bố mẹ đâu rồi?"
Thẩm Thị Thu Mai cau mày lại hỏi.
Tiêu Thanh nhìn vào số phòng, chắc chắn rằng mình không vào nhầm phòng bệnh, trái tim của anh đột nhiên nhấc lên, xông thẳng vào trong phòng.
"Bố mẹ.
Hai người có ở đây không?"
Anh vừa hét lên, vừa lo lắng tìm kiếm, nhìn vào phòng vệ sinh và tất cả các phòng khác đều không có người, thậm chí một bức ảnh cũng không có.
Một điềm báo chẳng lành ngay lập tức bao trùm toàn bộ thân thể của anh.
"Tiêu Thanh, anh mau nhìn xem!"
Tiếng hét của Mục Thiên Lam vang lên.
Tiêu Thanh chạy nhanh tới, chỉ thấy trên tay cô đang cầm một bức thư, ngay lập tức anh xé bức thư rút tờ giấy ra xem.
Nội dung là: Muốn cứu người anh quan tâm thì đến nhà họ Long.
Nếu không, không ai trong số họ sẽ sống sót "A!"
Tiêu Thanh tức giận xé nát tờ giấy viết thư ra thành từng mảnh.
"Nhà họ Long! Tôi muốn bóp chết các người! Bóp chết hết các người!" Tiêu Thanh thực sự vô cùng tức giận!
Mẹ đã bị bệnh nặng như vậy