Nhưng không ngờ Tiêu Thanh còn chưa ra mặt mà những người Long Quốc này đã làm ra vẻ kích động như thể muốn đánh hắn ta tới nơi rồi.
Nếu bị những người này đánh thì chẳng phải là bị lỗ lớn sao?
“Tôi bảo anh bỏ cô ấy ra nghe rõ không!” Có một người đàn ông cường tráng hét lên.
Blair nhanh trí đứng dậy uy hiếp: “Tôi nói cho các người biết, tôi là cháu của một người có uy quyền ở Mễ Quốc, dám đánh tôi thì các người không gánh được hậu quả đâu?”
“Bố không cần biết mày là ai, mày dám đặt chân lên Long Quốc bắt nạt con gái Long Quốc thì tao cũng dám trừng trị
mày”
Người đàn ông cường tráng kia nói xong thì đâm dĩa ăn
về phía Blair, đâm thẳng ngay giữa bả vai, máu tươi chảy ra ngay tức khắc.
"A!"
Blair kêu lên thảm thương, buông Mục Thiên Lam ra theo bản năng rồi đấm người đàn ông cường tráng kia một cái, cuối cùng bản thân hắn ta và mấy người nước ngoài bị một đám đàn ông Long Quốc đè trên mặt đất đánh dữ dội.
“Bọn mày không thể đánh tao được! Không thể được! Ông nội tao là người có chức có quyền ở Mễ Quốc, đánh tao rồi thì bọn mày sẽ phải trả một cái giá cực đắt!” Blair làm ầm lên.
Người đánh người, thấy Mục Thiên Lam đã được cứu thì từ từ thu tay lại.
Bấy giờ Cố Vũ Thần xông lên, đạo thẳng một chân vào người Blair làm hắn ta ngã xuống.
“Tao nói rồi, ông nội tạo là người có chức có quyền ở Mễ Quốc, mày còn dám đánh tao à? Không sợ chết sao?”