Bên kia trầm mặc vài giây rồi nói: "Nếu nói như vậy thì cháu cũng không sai nhiều lắm, nhưng bây giờ bên đó yêu cầu giao các cháu cho bọn họ xử lý, vì vậy các cháu về trước
đi, đừng đi dạo lung tung ở bên ngoài, tránh bị trả thù"
"Vâng ạ ông ngoại"
Sau khi cúp điện thoại và quay lại bàn ăn, Cố Vũ Thần nói rõ tình hình.
"Xin lỗi, em đã gây rắc rối cho mọi người".
Sắc mặt của Mục Thiên Lam tràn ngập vẻ áy náy.
Cô cũng muốn bình tĩnh và không muốn gây chuyện.
Nhưng thỉnh thoảng có người nhìn thấy cô đẹp, luôn để ý tới cô, cô cũng cảm thấy rất bất lực vì chuyện này.
Chẳng lẽ có ngoại hình xinh đẹp cũng là sai sao?
"Không sao đâu chị dâu, chỉ là chuyện nhỏ thôi, không phiền phức."
Cố Vũ Thần mỉm cười, sau đó nói: "Đại ca, vậy bọn em về trước nhé, bản thân anh và chị dâu phải chú ý an toàn nhiều hơn"
"Ừ, em cũng phải chú ý nhé" Tiêu Thanh nói.
Sau đó đám người Cố Vũ Thần rời đi.
Hai ngày sau.
Ngô Tuệ Lan và những người khác đã xuất viện, Tiêu Thanh đưa bọn họ trở lại Bắc Thanh
Vừa trở về Bắc Thanh, anh lại chui vào thư phòng ngay lập tức, chú ý đến chiến sự ở Sầm Đô, ngay cả ba bữa ăn
sáng, trưa và tối đều cho người mang vào phòng.
Sau bữa trưa hôm đó, Mục Thiên Lam và bố mẹ chồng ngồi uống trà chiều và trò chuyện với nhau.
Đột nhiên...
"Mẹ!” Mục Thiên Lam ôm ngực, nôn thốc nôn tháo.
Tiêu Vĩnh Nhã và Thẩm Thị Thu nhìn nhau.
Hai người kinh