Tiêu Vĩnh Nhã lo lắng mà khóc: “Thiên Lam có con đã được hơn hai tháng rồi, hôm qua tôi và Thẩm Thị Thu mới biết chuyện đó.
Hôm qua Thẩm Thị Thu còn đưa con bé đến bệnh viện khám, bác sĩ cũng xác nhận là đứa bé trong bụng Thiên Lam đã được hơn hai tháng rồi.
Mọi chuyện đang tốt đẹp, sao đột nhiên lại sảy thai được chứ?”
“Gì cơ?”
Ngô Tuệ Lan nghe vậy thì vô cùng kinh ngạc: “Con bé đáng chết này, đứa bé đã được gần hai tháng rồi mà cũng không thèm nói với người mẹ này.
Nếu nó nói với mẹ thì mẹ sẽ dạy lại những kinh nghiệm của mình cho nó, dạy nó cách làm thế nào để bảo vệ tốt đứa con trong bụng mình.
Vậy mà lại ẩm đi không nói với mẹ, mẹ còn cho rằng con bé với Tiêu Thanh có bệnh gì đó, giờ thì hết rồi, con bé sảy thai rồi, thật là tội nghiệp!”
Rất nhanh sau đó, có vài chiếc xe ô tô đi ra từ nhà họ Tiêu, lái thẳng về phía bệnh viện.
Trên xe.
Tiêu Thanh vừa lái xe trong lo lắng vừa gọi điện thoại cho bác sĩ Lý Tế Thế.
“Tiêu Thanh, em gái và em rể của cậu đều ổn rồi, vừa nãy tôi còn nhìn thấy hai người bọn họ ở bệnh viện dã chiến, đặc biệt là em rể của cậu, tay nghề phẫu thuật còn cao hơn tôi, quan trọng là cậu ấy rất có y đức, liên tục phẫu thuật trong ba mươi sáu tiếng đồng hồ.
Tôi vừa khuyên cậu ấy đi ngủ rồi, sợ là cậu ấy sẽ cảm thấy mệt mỏi do làm việc quá sức”