“Từ lúc Tiêu Thanh đi đến nay đã hơn nửa năm rồi mà một chút tin tức cũng không có, thật là khiến người khác sốt ruột!”
Ngô Tuệ Lan không tim không phổi nói: “Theo mẹ thấy chắc Tiêu Thanh xong đời rồi, có thể ra khỏi đó thì đã ra từ lâu rồi, nhưng đến bây giờ mà cậu ta còn chưa xuất hiện.
Chắc bị kẻ địch vây quét và giết trong sa mạc rồi chứ sao”
Mục Thiên Lam đã sốt ruột lắm rồi, nghe mẹ mình nói thế thì cô nổi giận ngay: “Mẹ, mẹ có thể nói chuyện dễ nghe chút được không? Tiêu Thanh xảy ra chuyện thì mẹ được lợi chỗ nào?”
“Mẹ chỉ đang nói sự thật thôi, con hung dữ như vậy làm gì? Nếu mẹ nói hôm nay nó trở về thì nó có thể về được sao? Con cũng thật là!” Ngô Tuệ Lan tức giận nói.
"Me! "
Mục Thiên Lam bị tức chết, đột nhiên cô ôm bụng, trên mặt là vẻ đau đớn.
“Sao vậy Thiên Lam?”
Thẩm Thị Thu và Tiêu Vĩnh Nhã vội vàng hỏi thăm.
Mục Thiên Lam khổ sở nói ra mấy chữ: “Con đau bụng quá, chắc là sắp sinh rồi”
“Nhanh, nhanh, nhanh!”
Thẩm Thị Thu gấp gáp thúc giục: “Đông, chuẩn bị xe nhanh lên, mau chuẩn bị xe đưa Thiên Lam đến bệnh viện ngay! Nhanh lên!”
Nửa tiếng đồng hồ sau.
Ở bệnh viện.
"A!"
Mục Thiên Lam đau đớn đến mức như muốn chết đi sống lại, đầu tóc ướt đẫm mồ hôi, bị đẩy vào phòng sinh một cách gấp gáp.
“Bà cũng thật là, bụng của Thiên Lam đã lớn như vậy mà