“Thiên Lam phải sinh non mà bà lại không quan tâm một chút nào, bị khó sinh bà cũng không quan tâm.
Suốt ngày chỉ biết đến tiền tiền tiền, bà cứ nói thẳng ra xem bà muốn bao nhiêu tiền!” Thẩm Thị Thu quát lên.
“Tôi không cần tiền!” Ngô Tuệ Lan giận dữ nói: “Bọn nhỏ là do con gái tôi sinh ra nên nó thuộc về tôi, không có đứa nào là của bà đâu.
Bà lại dám đánh tôi.
Tốt nhất là Tiêu Thanh có thể sống sót trở về, còn nếu cậu ta không thể thì bà cứ chờ cái cảnh
không có người nối dõi đi!”
Sau khi nghe xong những lời này, phổi của Thẩm Thị Thu như muốn nổ tung lên.
“Nếu hôm nay không xé được miệng bà ra thì tôi sẽ không mang họ Thẩm nữa!”
Hai người quay ra xô xát nhau.
Thẩm Thị Thu đã tập võ từ khi còn nhỏ, làm sao Ngô Tuệ Lan có thể đánh thắng được bà?
Bị đánh cho khóc ầm lên, Tiêu Vĩnh Nhã, Mục An Minh, Mục An Phong phải
khuyên can mãi mới kéo được hai người họ ra.
“Mẹ, mẹ quá đáng lắm rồi đấy, mẹ được như ngày hôm nay tất cả là nhờ có anh rể.
Sao mẹ có thể trù ẻo anh rể sẽ không trở về được như vậy?” Mục An Phong vô cùng tức giận.
“Được thôi!” Ngô Tuệ Lan tức giận đến mức sắc mặt cũng bắt đầu tái xanh: “Tất cả các người ai ai cũng đều chống lại tôi mà đứng về phía bà ta.
Vậy thì các người sống cùng với bà ta là được rồi.
Bà đây tự sống một mình, không thèm sống cùng với các người nữa!”
Bà ta thở hồng hộc rồi rời đi.
“Đúng thật là không thể nói lý lẽ mà!”
Thẩm Thị Thu lắc đầu một lúc.
Đúng vào lúc