“Có người đến cứu chúng ta, nhất định là có người đến cửu chúng ta!”
Ngô Tuệ Lan phấn khích hét lớn.
“Cứu cái đầu các người!”
Mục Hải Long cầm tách trà, đập xuống trước mặt Ngô Tuệ Lan hét lên: “Làm gì có ai dám đến cứu các người? Bà không biết rằng thương hội Nhật Bản mạnh cỡ nào sao? Tôi báo cho mấy người biết, ngoại trừ Đỗ Thiên Sinh, không có bất kì ai dám đến cứu các người, cũng không có ai dám động đến thương hội Nhật Bản đâu!”
Đúng lúc này, có người chạy vào trong nói với Mục Hải Long: “Đã tìm thấy thi thể của cô Sakurako rồi ạ, hội trưởng bảo anh đến thay quần áo cho cô Sakurako, đồng thời trang điểm cho cô ấy, sau đó chọn ngày lành tháng tốt để hỏa táng và chôn cất cho cô ấy!”.
Nghe thấy những lời này, trong lòng Mục Thiên Lam hoảng loạn như muốn nổ tung.
Vừa rồi cô vẫn đang cầu nguyện bọn họ sẽ không thể tìm thấy thi thể của Sakurako, như vậy thì con của cô sẽ không phải đi hỏa táng nữa.
Nhưng không ngờ, bọn họ lại tìm thấy nhanh như vậy.
"Ha ha!"
Mục Hải Long cười lớn, nói: “Mục Thiên Lam, thi thể của Sakurako đã được tìm thấy, trong vòng hai hay ba ngày nữa thôi, thi thể của con cô sẽ được hỏa táng cùng với thi thể của Sakurako, ha ha ha! ”
Anh ta cười như điên, khập khiễng đi ra ngoài, sau lưng còn lại những tiếng chửi bới.
"Hu hu.
.
"
Mục