“Xăng không còn nhiều nữa, cũng không thể kéo dài thêm được, để tôi xuống xe ngăn bọn họ, còn mọi người cứ tiếp tục đi đi, sau khi đi được mấy ki lô mét thì bảo tài xế dừng xe lại.
Ông đi theo đường núi, còn tài xế đi tiếp về phía trước, dụ cho đám người Đông Doanh bám theo, như vậy có thể tiếp tục sống sót hay không phải phụ thuộc vào vận may của ông Đỗ rồi.
Nếu ông còn sống, ông đừng trở lại Bắc Thanh, ông mà quay lại thì chỉ có con đường chết, mong ông Đỗ hãy bảo trọng!”.
Giọng nói dần trở nên trầm xuống, ông ta dùng tay đập vỡ cửa kính ô tô, quay đầu
ra ngoài.
"Ông Ngô!".
Đỗ Thiên Sinh hét lên.
Sau đó ông ta nhìn thấy ông Ngô đâm vào xe của bọn người Đông Doanh.
Bum!
Chiếc xe bỗng tan tành trong tích tắc, còn ông Ngô bay ngược ra ngoài, văng ra xa mấy chục mét, ba tên cường giả Đông Doanh lập tức lao vào tấn công ông Ngô.
+
V
Khi nhìn thấy chuyện đó, chiếc xe mà Đỗ Thiên Sinh đang ngồi đã đi rất xa rồi, khuôn mặt ông ta rơi xuống hai hàng nước mắt.
Ông ta biết ông Ngô nhất định sẽ chết.
“Ông Đỗ, ông mau xuống xe đi, đi theo đường núi bên cạnh đường cao tốc mà rời khỏi đây, mau nhanh lên!”
Chiếc xe dừng lại, tài xế hét lớn.
“Cậu Lý, hãy bảo trọng!”
Đỗ Thiên Sinh vỗ lưng tài xế, lập tức