“Cảm ơn ông Ngụy rất nhiều!”
Cúp điện thoại, Đỗ Thiên Sinh nhìn về hướng Bắc Thanh, ánh mắt mơ màng.
“Liệu Đỗ Thiên Sinh tôi còn có thể trở về mảnh đất phồn thịnh đó để tiếp tục nắm quyền nữa không đây?”
Ngày hôm sau.
Tiêu Thanh và thuộc hạ của anh, nửa ngày nửa đêm cuối cùng cũng đào xong cái hố hình chữ "" sau hai mươi mét.
“Mọi người mau trốn xuống dưới, bên dưới đã đào đến mạch nước ngầm rồi, trong nước có cá, cộng với lượng khô của địch, cho dù mọi người có sống dưới đó vài năm cũng không có vấn đề gì đâu.
”
“Để tôi xem thử, xem có thể thoát ra ngoài không, nếu có thể thì trong thời gian nhanh nhất tôi sẽ đưa mọi người rời khỏi đây, ít thì một tháng, nhiều thì là nửa năm, sau ba năm mà tôi vẫn không quay trở lại đưa mọi người đi, chắc chắn là tôi đã xảy ra chuyện rồi.
Lúc đó mọi người hãy tiếp tục ở lại thêm một năm, trong thời gian bốn năm, tôi tin rằng trận chiến này cũng sẽ kết thúc thôi, lúc đó mọi người có thể ra ngoài rồi, sau đó đi theo con đường ở phía Tây đến để quốc Tây Lương sẽ có thể thuận lợi trở về nước đó”
Tiêu Thanh căn dặn mọi người.
“Anh, anh nhất định phải giữ an toàn cho bản thân để đưa mọi người trở về nha, em không muốn mất anh đâu”
Thẩm Thị Thu Mai lao vào trong vòng tay của Tiêu Thanh vừa khóc vừa nói.
Tiêu Thanh xoa xoa đầu cô ấy rồi cười