Ông ta cũng thắp lên hy vọng: “Bắn mạnh vào, mau điều chỉnh nòng pháo xuống dưới đó đi, cùng nhau bắn hắn đi!”
Nòng pháo được hạ xuống rất nhanh.
Tiêu Thanh tránh nồng pháo, tránh sang một bên và tiếp tục tiến về phía
trước.
Cần có thời gian để điều chỉnh nòng pháo, nếu như không có hỏa lực ngăn cản thì nguy cơ rủi ro của anh sẽ giảm đi rất nhiều.
Nhưng cho dù như thế thì sau một đợt tấn công dữ dội, anh cũng sẽ biến thành một người đầy máu.
Trên người anh không biết đã chịu bao nhiêu viên đạn, cũng không biết đã nhận bao nhiêu chưởng của Hàn Chấn Thiên rồi.
Tình trạng vết thương đã cực kỳ nghiêm trọng.
Nhưng nghĩ tới con của anh sẽ bị người ta hỏa táng thì người anh tràn trề sức mạnh, thúc giục anh tiếp tục tiến về phía trước.
Sau rất nhiều nỗ lực.
Cuối cùng, anh cũng vào được bên trong quân địch.
“Chết chắc rồi! Mấy người chết chắc rồi!”
Tiêu Thanh giống như một con dã thú điên cuồng, tay nắm chặt đao chém tàn bạo vào trong loạn quân.
Xẹt xẹt xẹt!!!
Kẻ địch lần lượt bị chém chết.
Trận hình cũng bị anh phá hủy.
Vì anh xông vào trong đại quân nên đạn pháo và súng không còn tác dụng, nếu như khai pháo mà bắn súng thì sẽ làm chết người của mình cho nên Smith Brigade bị dọa đến hoảng sợ, cổ họng hét lên: “Hàn! Mau giữ hắn lại! Cho chúng tôi thời gian để rút lui! Nhanh lên!”
Hàn Chấn Thiên nghĩ, Tiêu Thanh bị thương nặng như vậy, giống như bị kéo ra khỏi vũng máu, có lẽ không phải là