Tiêu Thanh gầm giọng, chém từng đao ra ngoài, quân địch đang tháo chạy bị từng đao chém chết ngay tại chỗ, ngay cả chiếc xe bán tải đang chạy trốn của Smith Brigade cũng bị Tiêu Thanh chém tan tành, Smith bị nghiền nát dưới lưỡi dao này.
"Đáng sợ! Quá đáng sợ! Mau rút lui!”
Hàn Chẩn Thiên đã bị chấn động đến sợ hãi.
Nhưng ông ta không muốn Tiêu Thanh sống sót nên ôm điện báo điện cuồng chạy đi.
Ông ta không muốn Tiêu Thanh báo tin cứu người, muốn cả gia đình Tiêu Thanh đều chết, muốn cả đời Tiêu Thanh phải sống trong đau khổ.
"Hàn Chấn Thiên, đưa điện báo cho tôi, nếu không tôi sẽ chém ông thành tám mảnh đó!!!”
Tiêu Thanh cũng không màng đến việc giết kẻ thù nữa, mà cầm đao điên cuồng đuổi theo Hàn Chẩn Thiên.
Đuổi theo cả chục cây số, nhìn thấy Tiêu Thanh sắp đuổi kịp rồi, Hàn Chẩn Thiên khiếp sợ không ngừng, ông ta vừa chạy vừa hét lớn: “Cậu dừng lại cho tôi, nếu như còn đuổi nữa, thì tôi sẽ đập vỡ điện báo, không để cậu báo tin đâu!”
"Ông dám đập vỡ, thì chết chắc rồi!”.
Tiêu Thanh giận dữ gầm lên: “Nếu như không muốn chết, thì đặt điện báo xuống, để tôi cứu người nhà tôi, tôi sẽ không đuổi theo ông nữa, nếu như ông tiếp tục chạy mà để tôi đuổi kịp thì tôi sẽ khiến cho ông chết rất thảm rất thảm!”
Hàn Chấn Thiên khiếp sợ.
.
Ông ta hét lên: “Đi nhận điện báo đi!”
Lời nói vừa dứt, ông ta lập tức ném điện báo sang một hướng, hung hãn hất mạnh ra ngoài.
Tiêu Thanh lập tức dừng bước chân lại, bay về phía hướng đó, Hàn Chấn Thiên thấy vậy nhân cơ hội điên cuồng mà chạy.
Rất nhanh, Tiêu Thanh