Sau khi gửi xong bức điện báo, nỗi lo lắng trong lòng Tiêu Thanh giảm đi một chút.
Nhưng mà!
Anh cũng không biết liệu mình có thể chớp lấy thời gian cứu đứa con mới vừa chào đời của anh hay không.
Rất lo lắng, cũng rất sợ hãi.
Anh thậm chí còn không sợ cái chết, vậy mà lúc này trong lòng lại tràn đầy sợ hãi.
Anh quỳ trên cát nhìn về phương Đông xa xôi, máu và nước mắt trong đôi mắt đỏ ngầu thi nhau rơi xuống.
“Cục cưng, bố có lỗi với các con, khiến các con chịu khổ rồi!”
“Phải sống, nhất định phải sống sót, đợi bố trở về yêu thương các con, đừng để bố phải mất đi các con”
Anh cứ quỳ như vậy, sốt ruột, sợ hãi, bất an, lo lắng, đủ các loại cảm xúc phức tạp như suối phun nước trào dâng trong lòng, khiến anh cảm thấy khó thở.
Anh không biết liệu còn có ngày bản thân sẽ được ôm lấy hai cục cưng đáng yêu hay không.
Mà vào lúc này, tại nhà Matsushita.
Bên trong linh đường của Sakurako.
Vài Onmyoji của Nhật Bản đang thực hiện các nghi lễ cúng bái cho Sakurako.
Mục Hải Long quỳ trong linh đường mà khóc lóc thảm thiết, trông giả tạo mà cũng như thật vậy.
“Sakurako à, em chết thật thê thảm mà.
Còn chưa để lại cho anh một đứa con nổi dõi mà đã ra đi rồi.
Vứt anh lại một mình ở thế giới này, em bảo anh phải làm sao đây hả Sakurako?"
“Anh thật sự rất muốn chết cùng em nhưng mà không thể, anh phải trả thù cho em Sakurako oi.
"
“Để em ở dưới đó không phải cô đơn, anh cũng biết em thích trẻ con, anh sẽ bắt hai đứa con của Mục Thiên Lam, tiễn bọn nó lên đường cùng em,