“Chát!”
Lý Nam Hương tát vào mặt Thiên Lam một cái rồi chửi: "Giữ mồm miệng sạch sẽ một chút, còn dám mắng Hải Long câu nào thì tôi sẽ xé nát miệng cô ra!"
Mục Thiên Lam muốn nói lại gì đó nhưng Mục An Minh đã nhanh chóng ngăn cô lại, ông hướng về phía Trương Thanh Hoa mà nói: "Em dâu, em vừa vừa phải phải thôi, đừng làm quá.
Làm người thì nên chừa lại cho mình một con đường sống, lỡ mà lúc Tiêu Thanh quay trở về biết em đánh Thiên Lam rồi tìm em tính sổ thì anh cũng không thể khuyên được thằng bé đầu"
Bọn họ không biết chuyện Tiêu Thanh đang gặp nạn.
"Ha ha!" Trương Thanh Hoa nghe thế thì cười ầm lên, nhưng bà ta không cho họ hay tin mà chỉ chán ghét nói: "Nếu không phải Hải Long kêu tôi tới đây đưa thiệp mời thì tôi cũng không thèm đến cái nơi rách nát này đâu."
"Thiệp mời tôi đã đưa đến rồi, không nể mặt Hải Long cũng giống như không nể
mặt Thiên Vương lão tử, đến lúc cậu ấy tức giận rồi thì các người cũng không sống nổi nữa đâu.
Đây là lời của cậu ấy, có đi hay không là do các người lựa chọn."
Vừa dứt lời, bà ta xoay người rời đi.
Ngô Tuệ Lan nhìn cảnh bà ta rời đi mà ghen tỵ đến đỏ mắt.
"Khi nào thì mình mới có thể bước đi một cách dứt khoát như cô ta đây.”
Gần đến tối, Tiêu Vĩnh Nhã và Thẩm Thị Thu đầu dính đầy bụi đất, mồ hôi nhễ nhại cầm theo đồ ăn, hoa quả và bánh kem trở về.
"Bé Lạc, bé Doanh, ông bà nội trở về mua bánh kem cho các con nè, các con có muốn ăn không?”
Trải qua một ngày mệt mỏi nhưng khi trở về có thể nhìn thấy hai cục cưng thì Thẩm thị Thu không còn thấy mệt mỏi nữa mà thoải mái hẳn ra.
"Ăn cái gì mà ăn, ngày mai còn không biết sống hay chết kia kìa!" Ngô Tuệ Lan