Anh ném con rắn mối ra, đau đớn co thắt người, lăn qua lăn lại trên mặt đất, so với việc cổ độc phát tán thì cái này đau đớn hơn rất nhiều, đến nỗi khuôn mặt anh vặn vẹo lại, cả người run rẩy, giống như có rất nhiều con dao cắt vào từng bộ phận trên cơ thể anh.
Tiêu Thanh biết mình đã trúng độc của con rắn mối đó.
Vốn dĩ độc của rắn mối vô cùng mạnh nhưng Tiêu Thanh đang rất đói, nếu không
thì anh cũng không bao giờ ăn sống con rắn mối ấy.
Anh cũng chỉ ôm tâm lý may mắn, cảm thấy nếu không có đồ ăn thì bản thân
cũng không thể sống sót được, đằng nào cũng chết nhưng biết đâu anh lại không trúng độc mà còn giữ được một mạng nhưng hoá ra anh đã coi thường loài rắn mối độc này rồi, độc tính phát tác quá nhanh và mạnh.
Sau một hồi khó khăn vật lộn.
Phụt!
Anh không ngừng phun ra từng ngụm máu đen.
Sau khi phun ra gần nửa chậu màu đen thì máu anh phun ra đều chuyển thành màu đỏ, đồng thời có rất nhiều con côn trùng bị anh phun lên mặt đất, tất cả đều đã chết, không có con nào còn cử động.
Lúc này, Tiêu Thanh sợ hãi phát hiện ra bụng của mình không còn đau nữa.
Ngay cả những con cổ độc vẫn luôn gặm nhấm lục phủ ngũ tạng của anh cũng đã biến mất.
Bị cổ độc làm ảnh hưởng khiến bản thân mất hết tu vi nhưng giờ đây anh lại đang dần dần hồi phục, anh cảm nhận được rõ ràng bản thân như một trái bóng xẹp đang được bơm căng lên vậy.
“Trời ơi, chuyện gì đang xảy ra vậy?” Tiêu Thanh kinh ngạc đến mức ngay cả người ra.
“Lẽ nào mình trúng độc của rắn mối, sau đó lấy độc trị độc nên hoá giải được phệ hồn đoạt mệnh?" Anh vừa mừng vừa sợ.
Hiện tại tu vi của anh đã khôi phục được một nửa, trên mặt đất lại phun ra rất nhiều các côn trùng màu đen kia, đồng thời cổ độc khiến tay anh trở nên đen sì thì bây giờ cũng trở lại bình thường.
Những điều này đều có thể chứng minh được trong lúc vô tình, cổ độc của anh đã được hóa giải hoàn toàn.
"Ha ha!" Tiêu Thanh mừng như điên.
"Rõ ràng là ông trời không quên mất mình! Ông trời không quên mất mình