Vì vậy, anh tìm kiếm bên trong mộ thất.
Tìm một lúc lâu mà vẫn không có đường đi ra, anh thực sự đói gần chết nên ra khỏi mộ thất, quay lại không gian kia bắt mấy con rắn, dùng lửa đèn chong đốt ăn tạm để lắp đầy cái bụng rỗng.
Sau đó, anh lại đi vào mộ thất, ẩn ẩn trên vách tường.
Không biết qua bao lâu.
Đột nhiên một khối gạch trên tường bị anh ấn lõm vào trong.
Ngay sau đó...
Uynh uỳnh!
Một cánh cửa mở ra, không khí mạnh mẽ tràn vào.
"Tốt quá rồi! Đây chắc chắn là cửa ra!"
Tiêu Thanh hết sức vui mừng, lập tức theo hướng cửa đi vào.
Bên trong tối đen như mực.
Anh cầm một cây đèn chong, miễn cưỡng lắm mới nhìn thấy, sau đó đi dọc theo hành lang một lúc lâu.
Đột nhiên phía trước xuất hiện một đạo nhân ngồi khoanh chân trên một tảng đá, trong ngực còn cắm một cây phất trần, Tiêu Thanh bị sợ nhảy lên một cái theo bản năng nhưng sau khi đến gần mới phát hiện đó chỉ là một bộ xương cốt của đạo nhân.
"Chẳng lẽ là Khâu Xứ Co?"
Tiêu Thanh mang theo nghi vấn này mà tìm kiếm, muốn tìm xem văn tự có ghi
chép hay không.
Chẳng mấy chốc anh đã tìm thấy một khối bia đá phía sau bộ xương cốt, mặt trên khắc rất nhiều Hán văn.
Tiêu Thanh cầm đèn nhìn thì xác định được bộ xương cốt này chính là Khâu Xứ Cơ!
Nội dung trên tấm bia đá đại khái nghĩa là: Khâu Xứ Cơ được chỉ thị xây lăng cho Đại Hãn, đi khắp núi sông cuối cùng chọn được bảo địa này.
Toàn bộ lăng mộ được ông ta bố trí ở bên trong đại trận phong thuỷ, cho dù những kẻ trộm mộ đào ở đâu cũng sẽ không thể đào