Tiêu Thanh lại khiếp sợ thêm lần nữa.
Bên trong vàng son lộng lẫy như một cung điện, dưới đất đầy vàng bạc châu báu xếp chồng thành núi trông cực kỳ chấn động.
"Mình phát hiện ra kho báu rồi ư?"
Dù Tiêu Thanh không có hứng thú với tiền bạc nhưng nhìn thấy cảnh tượng khắp nơi đều là châu báu thế này thì anh cũng không nhịn được mà sáng hai mắt lên.
Lúc này anh không khống chế được sự mừng rỡ trong lòng mà theo cửa đá đi vào.
Ai ngờ sau khi anh tiến vào trong.
Vút vút vút!
Những mũi tên nhọn trút xuống, dày đặc như mưa theo hướng của anh mà phóng tới.
"Không hay rồi!"
Tiêu Thanh thuận thế ngã xuống đất, tụ khí thành giáp bảo vệ thân thể của mình, sau đó lăn qua lăn lại tránh mũi tên nhọn bắn trúng.
Một lúc lâu sau, trong không gian vang lên một âm thanh rất tai, mũi tên nhọn dừng lại.
Mà bây giờ khắp nơi trên mặt đất đều là mũi tên, tất cả đầu những mũi tên nhọn như kiểm đó đều đen như mực, rõ ràng là có kịch độc.
"Lúc nãy nguy hiểm thật, may mắn là mình đã giải được độc, hồi phục tu vi, nếu không thì mình đã bị một ngàn mũi tên đâm xuyên tim rồi.
"
Tiêu Thanh âm thầm cảm thấy may mắn.
Sau đó, anh thận trọng đứng lên, hướng về lối nhỏ phía trước mà đi tới.
Bên trong không gian rất lớn, xung quanh thắp rất nhiều đèn chong, làm cho không gian này sáng rực cả lên.
Hai bên lối đi nhỏ đều có tượng đá vô cùng quyền lực, từ những tượng đá đó là có thể nhìn ra hình như chúng thuộc về thời nhà Nguyên.
"Không lẽ đây là lăng mộ của Thành Cát Tư Hãn?”
Suy nghĩ này bất chợt xuất hiện trong lòng Tiêu Thanh, vì thể bước chân của anh cũng dần nhanh hơn.
Chỉ một lúc sau, ở phía sau đớng châu