Kết hôn với Mục An Minh cũng khoảng ba mươi năm rồi, đây là lần đầu tiên bà ta thấy Mục An Minh tức giận như vậy.
"Cháu ngoại tôi đâu?"
Mục An Minh hét lên: "Nói mau, nếu không tồi chém chết hai người!"
Ông thật sự tức giận.
Cũng thật sự nóng nảy.
Nếu không ông chắc chắn sẽ không dùng loại thái độ này đối đãi với Ngô Tuệ Lan!
"Bé Lạc, nó...!nó.."
Đôi môi Ngô Tuệ Lan run rẩy, muốn nói mà không dám nói.
"Bé Lạc làm sao?" Mẹ nói cho con! Nói cho con mau!" Mục Thiên Lam xông tới, ngồi chồm hổm dưới đất, gào lên với Ngô Tuệ Lan ở dưới bàn.
Hai mắt cô đỏ bừng, cô chưa từng nói chuyện với mẹ như vậy, đây là lần đầu tiên.
"Hu hu hu..."
Ngô Tuệ Lan Khóc, bò ra từ dưới gầm bàn, quỳ xuống bên cạnh Mục Thiên.
Lam, giọng run rẩy: "Con gái, nếu mẹ nói rồi, con đừng báo cảnh sát bắt mẹ, cũng đừng có đánh mẹ được không?"
"Bà mau nói đi!"
Mục An Minh nghe lời này, cũng biết không có chuyện tốt, cầm dao phay uy hiếp Ngô Tuệ Lan: "Nếu không nói, tôi sẽ chặt xuống thật!".
"Nói nói nói, tôi nói!"
Ngô Tuệ Lan cực kỳ kinh hoàng, cộng thêm vô cùng tự trách, khóc lóc: "Lúc mẹ sang quán thì có tiền, không đến nỗi khổ như vậy, nhưng lại bị Lão Vương lừa gạt, đi đánh bài với ông ta, thiếu nợ mấy tỷ.
Lão Vương giựt dây mẹ đem bán hai đứa bé, ban đầu mẹ không