Tiêu Vĩnh Nhã và Thẩm Thị Thu vội vàng kêu, muốn đỡ cô lên nhưng lại không làm được, chỉ có thể bảo bé Lạc và bé Doanh nâng Mục Thiên Lam dậy.
"Mẹ, đừng khóc, mẹ khóc bé Doanh cũng muốn khóc đó"
Bên trong đôi mắt to của bé Doanh lấp lánh nước mắt.
Bé Lạc nói: "Mẹ, chờ bé Lạc lớn rồi sẽ kiếm tiền cho mẹ tiêu, mua thuốc cho ông bà nội uống, thế thì mẹ sẽ không phải mệt mỏi như vậy nữa"
Hai đứa bé ngoan ngoãn làm Mục Thiên Lam càng không muốn tái hôn.
Chỉ có điều con cái còn nhỏ, còn phải đi học đi hành, tiếp thu nền giáo dục tốt, cô không còn cách nào nữa nên chỉ có thể tái hôn.
"Bố mẹ, sau khi con tái hôn, con sẽ chăm sóc tốt cho bé Lạc và bé Doanh, hai đứa bé vẫn mang họ Tiêu, chuyện này sẽ không thay đổi.
Con đã nói với nhà trai rồi, nhà trai cũng đồng ý, cho nên bé Lạc và bé Doanh vẫn là cháu trai cháu gái của bố mẹ.
"
"Về phần bố mẹ, nhà trai sẽ sắp xếp cho một căn nhà, thuê bảo mẫu đến chăm
sóc cho bố mẹ"
"Đương nhiên con cũng sẽ thường xuyên mang bé Lạc và bé Doanh đến thăm bố mẹ, cũng sẽ để bố mẹ nhận được sự chữa trị tốt hơn, có thể sớm ngày đứng lên lần
nữa.
Kết hôn xong con sẽ không bỏ mặc bố mẹ đâu, chuyện này bố mẹ cứ yên tâm, chờ bé Lạc và bé Doanh lớn