Thẩm Thị Thu và Tiêu Vĩnh Nhã biết Lưu Ngọc Huyền đã giúp đỡ Mục Thiên Lam rất nhiều bởi vậy đã cảm ơn cô ấy một hồi lâu.
Sau đó Thẩm Thị Thu nói với Triệu Tử Vinh: "Cậu Triệu, Thiên Lam là một cô gái tốt, nếu cậu không chê con bé từng kết hôn, bằng lòng cưới con bé, vậy thì hy vọng cậu có thể đối xử tốt với con bé cả đời, đừng đánh mắng con bé, cũng đừng làm con bé cảm thấy cô đơn.
"
"Hai bác yên tâm, cháu sẽ làm như vậy.
" Triệu Tử Vinh cười lịch thiệp.
Sau đó anh ta gọi người nâng Tiêu Vĩnh Nhã và Thẩm Thị Thu lên trên xe.
Đúng lúc này, một chiếc Ferrari màu đỏ dừng lại, một người phụ nữ diêm dúa loè loẹt đi từ trên xe xuống, không nói năng gì mà xông thẳng về phía Mục Thiên Lam, túm tóc cô, tát má cô một cái, vừa đánh vừa mắng: "Con ả khốn kiếp, dám gạ gẫm bạn trai của tôi, xem tôi có đánh chết cái đồ khốn kiếp cô hay không?”
Cuộc tấn công bất ngờ xảy ra, Mục Thiên Lam bị đánh cho ngơ người.
"Đừng đánh mẹ của tôi, đồ đàn bà xấu xa, đừng đánh mẹ của tôi!"
Bé Lạc và bé Doanh cuống lên, vừa hô to vừa nhào tới cắn chân người phụ nữ diêm dúa loè loẹt kia.
"A!"
Người phụ nữ diêm dúa đó mặc một chiếc váy siêu ngắn, đôi chân trắng nõn lộ ra bên ngoài bị hai đứa trẻ cắn cho đau đến mức cô ta phải thét chói