Lúc đầu Từ Thiên Thuật cho rằng với thực lực cảnh giới Thiên Thần địa cấp ba sao thì hoàn toàn có thể nghiền nát Kokura Nosuke.
Trong đòn tấn công này của ông ta cũng chứa trận pháp vô cùng tuyệt diệu, có thể hút hết từ trường xung quanh Kokura Nosuke khiến lão không thể đánh trả.
Nhưng lại không ngờ Kokura không chỉ đánh trả được mà dao quang đó đâm xuyên qua nắm đấm của ông ta.
Điều đó chứng tỏ từ trường xung quanh Từ Thiên Thuật đã bị Kokura Nosuke hút hết.
Cho đến bây giờ, cuối cùng ông ta cũng đã hiểu, tại sao trước đó Trương Thế Phong và Triệu Thắng thất bại thảm hại như thế…
Đây quả là thực lực nghiền ép.
Đối mặt với cao thủ như vậy không chỉ hai người trước đó không còn sức đánh lại.
Mà ngay cả Từ Thiên Thuật có sức chiến đấu mạnh nhất cũng không thể phản đòn.
Ầm!
Một tiếng động cực lớn vang lên, Từ Thiên Thuật bị một ánh dao kỳ lạ đâm trúng, ngực lập tức nhuộm một màu đỏ, máu tươi nhỏ tí tách xuống đất.
Ngược lại Kokura Nosuke lại không hề hấn gì, vẫn yên ổn đứng tại chỗ cười khẩy nhìn Từ Thiên Thuật.
“Xem ra Hoa Quốc đều là đám thùng rỗng kêu to như ông! Ha ha…”
Kokura Nosuke đắc ý bật cười.
“Mày… mày…”
Lúc này Từ Thiên Thuật thật sự không biết miêu tả tâm trạng của mình như thế nào.
“Hừ! Mày gì mà mày, đến giờ ông vẫn không hiểu nữa sao? Thực lực của chúng ta có sự cách biệt đấy!”
Hosoda Shinsuke lạnh lùng nói.
Từ Thiên Thuật ngẩng đầu lên nhìn Hosoda Shinsuke, ánh mắt ngờ nghệch một lúc rồi bỗng kinh ngạc bừng tỉnh.
Hóa ra họ đã lĩnh hội được tầng thứ hai rồi.
Nói cách khác từ trường dao động giữa họ không cùng một cấp bậc, đối phương đang tự làm giảm cấp bậc để tấn công.
“Các người… là con chó tay sai của Thiên Đạo Minh Ước!”
Đến bây giờ Từ Thiên Thuật mới nhận ra.
Chỉ có Thiên Đạo Minh Ước mới có thể khiến cao thủ Vy Hào đạt được cấp thứ hai của từ trường dao động trong thời gian ngắn như thế.
Nói cách khác, có thể dùng từ trường của bản thân làm ảnh hưởng đến từ trường của vũ trụ.
Thế nên bất kể Từ Thiên Thuật phong ấn từ trường xung quanh của đối phương như thế nào cũng không có tác dụng.
“Ha ha… đừng nói mấy lời khó nghe như thế chứ, mỗi người đều có chí hướng của mình, chúng ta vẫn nên nói chuyện bằng thực lực đi! Ông còn muốn đánh nữa không?”
Kokura Nosuke cười khẩy nói.
Lúc này ngay cả cường giả Phi Lục ngồi trên bục cao cũng nở nụ cười chế giễu: “Lần này Hoa Quốc các ông không thể thắng được đâu. Hơn nữa trước khi quay về đã xác định sẵn trong nội bộ là thế rồi”.
Cái gì?
Trương Thế Phong đứng bật dậy.
Hóa ra mọi chuyện đã được xác định sẵn trước khi quay về rồi?
Lẽ nào tất cả cường giả ngoài lãnh thổ quay về đều muốn nhắm vào Hoa Quốc?
Từ Thiên Thuật chịu đựng cơn đau trên người lạnh lùng nói: “Tại sao? Rốt cuộc các người có mục đích gì?”
Vì tim rồng?
Vì di tích Long Tộc?
Không thể nào!
Chỉ riêng mục đích đơn thuần như thế thì Thiên Đạo Minh Ước hoàn toàn không cần phải đưa ra kế sách này.
Nhưng Từ Thiên Thuật không hiểu tại sao đối phương muốn nhắm vào Hoa Quốc!
“Hỏi hay lắm!”
Một cường giả Âu Lục chậm rãi đứng dậy, bình thản nói: “Vì không lâu nữa Hoa Quốc các ông sẽ phá giải bí mật của Âu Lục và các nước trên thế giới”.
“Dù có thế nào bí mật này cũng không thể bị bóc trần”.
Cái gì?
Từ Thiên Thuật hoang mang nhìn cường giả Âu Lục đó.
“Văn nghệ phục hưng!”
Cường giả Âu Lục đó bình thản nói.
“Văn nghệ phục hưng? Điều đó thì có gì với việc các ông nhắm vào Hoa Quốc…”
Từ Thiên Thuật càng không thể hiểu được hàm ý sâu xa trong lời nói của cường giả Âu Lục.
Lúc này Hứa Thiến nhìn dưới bục cao rồi quay đầu lại nhìn Tiêu Chính Văn nói: “Anh Tiêu, họ nói thế là có ý gì?”
“Vì không hề có Kim Tự Tháp, cũng không có Văn nghệ phục hưng! Văn nghệ phục hưng mà phương Tây nói chẳng phải chỉ là sự sao chép di sản văn hóa mấy nghìn năm của Hoa Quốc mà thôi”.
“Nếu cô đi đối chiếu thì sẽ nhận ra mãi cho đến