Chương 1505: Anh không xứng
Đàm Hồng nghe vậy, vẻ mặt bỗng trở nên lạnh lùng, lạnh giọng nói: “Thằng kia, mày thật ngông cuồng! Mày có biết, người đến đây hôm nay là những ai không?”
Ít nhất ở đây có hơn một nửa môn chủ và tông chủ của cả võ tông.
Tiêu Chính Văn lại dám nói ra cho dù là võ tông hay danh sơn, cũng không thể tùy tiện nói những lời như vậy, nhất định là chán sống!
“Bất cứ ai cũng không thể lấy cái cớ đấu võ, để cướp đi tính mạng của người khác! Đây là quốc pháp!”
Sắc mặt Tiêu Chính Văn không hề thay đổi, lạnh giọng nói.
Nghe thấy vậy, Đàm Hồng bật cười.
Hơn nữa còn là ngửa mặt lên trời cười ha hả!
Từ khi linh khí khôi phục tới nay, đây là chuyện buồn cười nhất hắn từng nghe!
Ngay cả đương kim Thiên Tử, cũng không dám nói ra những lời huênh hoang kiểu này.
Tên ngông cuồng trước mắt mặc áo quần bình thường, thực lực chẳng đâu vào đâu mà lại dám dùng giọng điệu này dạy dỗ mình sao?
“E rằng mày còn chưa biết, tao là ai nhỉ?”
Ánh mắt Đàm Hồng nhìn về phía Tiêu Chính Văn, mơ hồ có thể nhìn thấy ý định giết người!
Hắn không hề ngần ngại kết liễu người bình thường này trên võ đài!
Hơn nữa, với thân phận của Đàm Hồng, cho dù giết mấy người bình thường thì đã sao?
Giới chính trị dám sai người đến Thiên Sơn tìm hắn ư?
Câu trả lời dễ dàng thấy được!
“Anh là người sao? Ỷ người đông thế mạnh, ức hiếp một cô gái, ép bố người ta lên đài đấu võ với anh, theo tôi thấy, anh cũng không đáng được coi là người!”
Tiêu Chính Văn cười nhạt nói.
Người bên dưới đều nhìn thấy rõ, người trên võ đài là Đàm Hồng đấy!
Trong những người trẻ tuổi Thiên Sơn, nhân vật hung ác thật sự, ngay cả Chu Hạo Nhiên cũng sợ chết khiếp.
“Thằng kia, mày dám mắng tao sao?”
Hai mắt Đàm Hồng lóe sáng, đằng đằng sát khí nhìn về phía Tiêu Chính Văn!
“Anh không xứng để tôi mắng!”
Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói.
“Mẹ nó, mày muốn chết hả?”
“Giết chết thằng đó đi!”
“Đúng, tuyệt đối không được để cho loại ngông cuồng này còn sống rời khỏi nơi này!”
Đám người Thiên Sơn ở bên dưới nhao nhao đứng dậy, chỉ tay vào Tiêu Chính Văn.
“Giết tôi? Ai cho các người can đảm đó?”
Tiêu Chính Văn quát lên một câu hệt như sấm sét từ chín tầng mây, rung chuyển khiến mọi người choáng đầu hoa mắt!
Lúc này, sắc mặt của tất cả mọi người đột nhiên thay đổi!
Bởi vì tiếng quát của Tiêu Chính Văn, thật sự như tiếng thiên lôi, tuyệt đối không phải một người bình thường có thể làm được!
Mấy đệ tử Thiên Sơn vừa nãy hộc máu, lúc này lập tức bị tiếng quát của Tiêu Chính Văn làm chấn động đến nỗi chết ngay tại chỗ!
Soạt!
Tận mắt thấy mấy đệ tử bên trong của Thiên Sơn chảy máu mũi miệng, ngã trong vũng máu, mọi người bên dưới nhất thời xuýt xoa.
Dù là những môn chủ tự cho mình siêu phàm như bọn họ, cũng không làm được việc chỉ dựa vào một tiếng quát, mà giết được nhiều đệ tử của Thiên Sơn như vậy.
Ngay cả vài môn chủ tông chủ cách xa hơn một chút, màng nhĩ cũng bị chấn động thủng, lập tức chảy máu.
Không gian bỗng yên lặng như tờ!
Yên lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi!
Người giật mình nhất là Chu Lâm Lâm.
Hơn một năm qua, gần như mỗi ngày, cô ấy đều ở bên cạnh Tiêu Chính Văn và Khương Vy Nhan, nhưng trước giờ không hề phát hiện ra ông chủ và bà chủ của mình có điểm nào hơn người!
Hơn nữa, từ biểu hiện của hai vợ chồng họ, rõ là ràng hai người bình thường đến nỗi không thể bình thường hơn!
Nói khó nghe thì là từ khi Quốc Vận của Hoa Quốc tăng lên, ngay cả người bình thường cũng có thực lực cấp binh vương, rất khó có thể tìm ra người bình thường thực sự!
Trong mắt người khác, vợ chồng Tiêu Chính Văn là người vô dụng thật sự!
Nhưng mãi đến lúc này, cô ấy mới phát hiện, Tiêu Chính Văn mới là nhân vật ẩn nấp sâu nhất!
Chỉ dựa vào một tiếng quát đã có thể nhận ra thực lực của Tiêu Chính Văn, tuyệt đối áp đảo tất cả những người ở đây, gần như không ai có thể là đối thủ của anh!
“Không ngờ, mày lại là một cao thủ che giấu rất sâu như vậy, thật sự khiến tao nhìn với ánh mắt khác!”
Sắc mặt Đàm Hồng lạnh như băng, ánh mắt lướt qua những vị sư huynh đệ bị chấn động đến chết của mình, siết chặt nắm đấm, nói.
“Tôi đã nói rồi, anh không xứng!”
Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói một câu không đầu không đuôi.
Đàm Hồng nghe vậy, đầu tiên là sửng sốt, sau đó cười nhạt, nói: “Tao không xứng sao? Mày có biết, tao là ai không? Ở Thiên Sơn, mày là rồng cũng phải cuộn lại, là hổ cũng phải nằm xuống!”
“Bớt nói nhảm, không dám ra tay, thì quỳ xuống, xin lỗi bố con nhà họ Chu!”
Tiêu Chính Văn cười khẩy, nói.
“Mày tự tìm đường chết!”
Đàm Hồng vừa dứt lời, bóng Tiêu Chính Văn cũng chuyển động!
Chỉ nhìn thấy một tay Tiêu Chính Văn chỉ lên trên không trung, một cảnh tượng kỳ dị bỗng xảy ra!
Bầu trời vừa nãy còn ánh nắng tươi sáng, trong chớp mắt đã vật đổi sao dời.
Nhưng một giây sau đó, sao trên trời cũng vội vã biến mất, xung quanh lập tức biến thành một vùng đen kịt!
“Ào!”
Ngay lúc này, một tia sáng màu vàng đột nhiên xuất hiện, ngay sau đó một con rồng vàng bay thẳng lên trời!
Thấy cảnh tượng này, tông chủ của Thiên Thanh Tông đứng vụt dậy, ngơ ngác nhìn con rồng vàng bay lên trời!
“Đại Hắc Thiên? Mày... Sao mày cũng biết Đại Hắc Thiên?”
Đừng nói là ông ta, ngay cả Chu Hạo Nhiên cũng há hốc mồm, trợn mắt đứng ngơ ngác.
Dù sao Đại Hắc Thiên cũng là tuyệt chiêu độc môn của nhà họ Chu, Tiêu Chính Văn không thể nào biết được!
Nhưng ông ta đâu biết rằng, đừng nói là Đại Hắc Thiên, mà tất cả trận pháp cao thâm của Hoa Quốc, Tiêu Chính Văn cũng biết rõ!
Một mặt, trong Thiên Sơn Thư Lục có ghi chép lại rõ ràng.
Mặt khác, trái tim rồng Kim Long chính là trái tim của trận pháp.
Tất cả trận pháp, chỉ cần Tiêu Chính Văn nhìn một lần, đã có thể dung hợp thông suốt toàn bộ!
Trong ánh mắt nhìn chằm chằm của mọi người, con rồng vàng quanh quẩn bên cạnh Tiêu Chính Văn, khí tức của rồng mạnh mẽ, áp lực khắp bốn phía!
Mái tóc dài của Tiêu Chính Văn cũng không gió mà bay, khí tức coi thường thiên hạ, từ dưới chân Tiêu Chính Văn xông thẳng lên trời!
Mọi người ở đây dường như đều cảm nhận được một cảm giác áp bức cực kỳ mạnh mẽ, thậm chí ngay cả hít thở cũng trở nên khó khăn.
Chỉ có Trương Lăng Phong bên cạnh tỏ vẻ không hề sợ hãi!
So với lần ở Lương Sơn, đây hoàn toàn không tính là gì cả!
Lần trước chỉ dùng một chiếc lá mà đã có thể giết chết cao thủ tuyệt thế Thiên Lăng Tử đấy!
“Được, vậy tao sẽ cho mày lĩnh giáo, trận pháp Tinh Thần của Thiên Sơn!”
Đàm Hồng lạnh lùng quát, khí tức trên người cũng theo đó mà tỏa ra.
Chỉ thấy một tay của Đàm Hồng vừa vẽ trên không trung, ngay sau đó thanh kiếm dài vung ra, tung ra một chiêu chém về phía Tiêu Chính Văn với tốc độ nhanh như tia chớp!
Mọi người dưới đài chỉ thấy một vùng ánh sáng màu bạc rực rỡ, như sao trời sáng chói, đổ xuống đỉnh đầu Tiêu Chính Văn.
Tiêu Chính Văn cười nhạt, giơ nắm đấm như sắt thép ra tiếp đòn!
Con rồng vàng lớn theo đó đón lấy mảng sao trời!
“Ầm!”
Cùng với một tiếng động lớn chấn động trời đất, sao trời màu bạc quay ngược trở lại!
Sự va chạm của hai người khiến không khí gợn sóng, thậm chí hư không cũng xoay chuyển biến dạng.
Có điều, còn chưa đợi sao trời màu bạc va chạm với Đàm Hồng, chiêu thứ hai của hắn đã đến.
“Chịu chết đi!”
Cùng với tiếng rống to, ánh sáng của kiếm lao thẳng về phía hông của Tiêu Chính Văn!
Kiếm khí này mang theo khí thế phá hủy trời đất, dường như có thể hủy diệt cả thế giới!
Thấy vậy, mọi người dưới đài không khỏi cảm thấy ớn lạnh.
Đây là kết quả của việc dung hợp hoàn hảo trận pháp và chiêu thức!
Nếu như đổi thành người khác, ai dám coi thường việc bị ánh sao đánh ngược lại?
Nhưng Đàm Hồng lại không thèm liếc nhìn, mà tung ra đòn hiểm tiếp theo.
Đây cũng đủ để thấy rõ, sự chênh lệch giữa đệ tử chân truyền của Thiên Sơn và những môn phái khác trong võ tông!
Nhưng Tiêu Chính Văn thậm chí còn chẳng thèm liếc nhìn kiếm khí, con rồng vàng lập tức hóa thành một màn sáng màu vàng, chắn lại trước người Tiêu Chính Văn.
Cho dù kiếm khí Đàm Hồng đâm đến vô cùng mạnh, nhưng vừa đâm vào ánh sáng vàng thì biến mất không còn tung tích!
“Hừ! Chút tài mọn! Hãy xem Càn Khôn Luân Hồi của tao!”
Đàm Hồng cười khẩy, sau đó thay đổi tư thế kiếm, dưới chân và đỉnh đầu xuất hiện một hình thái cực âm dương cực lớn, xoay tròn rất nhanh!
Chương 1506: Mày dám sỉ nhục tao?
Nhìn hình thái cực âm dương dưới chân Đàm Hồng, Tiêu Chính Văn chỉ cười nhạt.
Chỉ thấy một luồng sáng màu đỏ đột nhiên bao phủ lên trên đỉnh đầu Tiêu Chính Văn!
Trong nháy mắt, khí tức chết chóc vô tận cứ như đổ xuống từ chín tầng trời, ngay cả cây cối hoa cỏ xung quanh cũng khô héo ngay lập tức!
Một vài đệ tử võ tông ở cảnh giới thấp, thậm chí đột quỵ ngay tại chỗ.
Lập tức, ngay cả hư không cũng theo đó mà rung lên!
Tất cả mọi người đều cảm thấy da đầu tê dại!
Chẳng lẽ đây chính là thực lực thật sự của cường giả cảnh giới Thiên Thần một sao?
So sánh với cường giả cảnh giới Thiên Thần một sao trước kia, thực lực của Đàm Hồng thật sự không thể địch nổi!
Khó trách đệ tử nhập môn của năm đại danh sơn từ trước đến nay đều không coi đệ tử tông môn khác ra gì, cho dù những cường giả cảnh giới Thiên Thần một sao trong các tông môn khác cũng không có cách nào so sánh với Đàm Hồng lúc này!
Lúc này, Tiêu Chính Văn đang bị bao phủ trong ánh sáng đỏ, thậm chí không hề tránh né, mà giơ tay lên, một tấm màn ánh sáng màu vàng phủ xuống ở cách đỉnh đầu ba mét!
Tấm màn ánh sáng giống như một tấm bình phong hấp thụ ánh sáng, hút ngay ánh sáng đỏ vào.
Thấy cảnh tượng này, ngay cả Đàm Hồng cũng không thể không kính nể, nói: “Quả nhiên mày không tầm thường!”
Đến tận bây giờ, người có thể tìm được đường sống từ cõi chết trước chiêu này của hắn, chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay!
Nhưng người đáp trả tự nhiên như Tiêu Chính Văn thì vẫn là lần đầu.
“Nếu còn không dùng thực lực thật nữa thì e rằng anh sẽ không có cơ hội đâu!”
Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói.
“Đàm Hồng nghiến răng, đột nhiên vung thanh kiếm dài trong tay, hình thái cực âm dương dưới chân lập tức biến mất, thay vào đó là bảy ngôi sao Bắc Đẩu.
Thanh kiếm dài trong tay hắn cũng hóa thành thanh kiếm lớn chọc trời trong nháy mắt, bổ thẳng xuống đỉnh đầu của Tiêu Chính Văn.
Tất cả đòn tấn công từng đợt nối tiếp nhau lao về phía Tiêu Chính Văn giống như thủy triều mãnh liệt.
Đây chính là điểm khác biệt của đệ tử danh sơn, chỉ cần bắt đầu ra tay, đòn tấn công sẽ liên miên không dứt!
Hơn nữa còn là hết đợt này đến đợt khác, hết cơn sóng này đến cơn sóng khác!
Thủ đoạn nhiều đến nỗi khiến người ta không kịp chớp mắt!
Chỉ là không chờ Đàm Hồng ra tay lần nữa, một luồng ánh sáng vàng đột nhiên càn quét đến!
“Ầm!”
Thậm chí Đàm Hồng còn chưa kịp định thần lại, cả người đã bị luồng ánh sáng vàng này va chạm, đánh bay ra ngoài.
Ngay lúc ánh sáng vàng va chạm với cơ thể hắn, một cơn đau như đâm kim xát muối đột nhiên ập đến, đau đến nỗi Đàm Hồng suýt chút nữa nghẹt thở!
Nếu như không phải độ bền bỉ của cơ thể hắn vượt xa cường giả cảnh giới Thiên Thần thông thường thì cú va chạm này có thể sẽ khiến cơ thể hắn tan tác!
“Anh yếu quá nhỉ, chẳng lẽ ngay cả kiến thức cơ bản về đánh đấm và phòng vệ thông thường cũng không biết?”
Tiêu Chính Văn cười nhạt, ánh mắt lạnh tanh, nhìn về phía Đàm Hồng đã ngã xuống đất không dậy nổi.
Thật ra cũng không phải Đàm Hồng quá sơ suất, mà là từ khi hai bên giao đấu, Tiêu Chính Văn vẫn luôn phòng thủ, còn Đàm Hồng vẫn luôn chiếm thế chủ động tuyệt đối!
Trong tình thế đó, ai ngờ Tiêu Chính Văn vẫn còn con át chủ bài khác?
Hơn nữa, nếu so sánh kinh nghiệm chiến đấu, gộp mười Đàm Hồng lại, cũng không thể so với Tiêu Chính Văn!
Nhớ năm đó, Tiêu Chính Văn ở Bắc Lương đã trải qua hàng vạn trận đấu.
Chỉ tính riêng số lần rơi vào tình cảnh nguy hiểm cũng không dưới nghìn lần, trong bất cứ hoàn cảnh nào, Tiêu Chính Văn cũng có thể nắm chặt thời cơ chiến đấu một cách chính xác, điều này, Đàm Hồng căn bản không thể nào sánh bằng!
“Mày dám sỉ nhục tao?”
Đàm Hồng phun ra một ngụm máu, trợn mắt nhìn Tiêu Chính Văn!
Thanh niên trẻ Hoa Quốc, ai dám khinh thường hắn như vậy chứ?
Vừa nãy chẳng qua hắn chỉ nhất thời lơ là thôi, hơn nữa, từ lúc bắt đầu, khi nhìn thấy Tiêu Chính Văn mãi ở thế phòng ngự thì hắn đã biết người này chắc chắn không phải đối thủ của hắn!
Theo hắn thấy, bị Tiêu Chính Văn chiếm ưu thế cũng chẳng sao cả.
Chỉ cần bản thân để ý hơn, dưới đòn tấn công liên tục như bức tường gió thổi không lọt, giết chết Tiêu Chính Văn cũng chỉ là vấn đề thời gian!
Nhưng lúc này, môn chủ Thiên Thanh Môn lại nhẹ nhàng lắc đầu.
Tiêu Chính Văn cũng không phải không là đối thủ của Đàm Hồng, sở dĩ anh chọn một mực phòng thủ, chẳng qua là rình mò tuyệt chiêu của Thiên Sơn mà thôi!
Nếu Đàm Hồng không thể ra đòn liền một mạch, đánh bại Tiêu Chính Văn thì điều chờ đợi hắn sẽ là sự tấn công như bão táp mưa rào!
“Sư phụ, sao sư phụ lại lắc đầu? Lẽ nào Đàm Hồng sẽ thua trong tay tên nhóc này sao?”
Một đệ tử của Thiên Thanh Môn nhỏ giọng hỏi.
Đàm Hồng là ai chứ?
Hắn không chỉ là người xuất sắc của Thiên Sơn, hơn nữa trong toàn bộ những người trẻ tuổi đồng trang lứa của Hoa Quốc, chắc chắn là thiên tài hàng đầu!
Trong năm đại danh sơn, người có thể đặt trên cùng một bàn cân với hắn cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay!
Tiêu Chính Văn lại là một nhân vật nhỏ bé chưa nghe ai nhắc đến, nếu anh không đánh một trận với Đàm Hồng thì ai biết được sự tồn tại của anh?
“Chỉ có hai con đường bày ra trước mặt hắn, một là cố gắng nhanh chóng đột phá, hoặc ngay sau đó đột phá cảnh giới, dùng thực lực cảnh giới Thiên Thần huyền cấp hai sao, để chèn ép đối phương!”
“Một con đường khác, là dựa vào thủ đoạn tầng tầng lớp lớp, khống chế đối phương hoàn toàn, nhưng cơ hội không lớn!”
Môn chủ của