Chương 1508: Giết
Một lúc sau, Chu Hạo Nhiên mới hoàn hồn lại từ trong sự chấn động, đờ đẫn nhìn Tiêu Chính Văn, nói với vẻ mặt không dám tin: “Chuyện này…chuyện này sao có thể?”
Từ mấy trăm năm trước, nhà họ Chu đã là thế gia võ thuật.
Hơn nữa trước đây cũng từng xuất hiện mấy cường giả ở cảnh giới Thiên Thần, Chu Hạo Nhiên hiểu rất rõ cách biệt giữa mỗi tầng cảnh giới của cảnh giới Thiên Thần!
Theo lý thường mà nói, sau khi Đàm Hồng đột phá, tuyệt đối không thể yếu hơn trước mới đúng!
Chu Lâm Lâm cũng chấn động tới độ không thốt nổi nên lời!
Ban nãy Tiêu Chính Văn để mặc cho đối phương đột phá, sau đó lại vô tình áp chế đối phương!
Sự chấn động tâm lý này rõ ràng khiến cho người ta nhất thời chẳng thể chấp nhận nỗi!
Phải biết rằng bây giờ Đàm Hồng đã cao hơn một bậc cảnh giới so với Tiêu Chính Văn!
Mà Đàm Hồng đã sử dụng hết thủ đoạn, còn Tiêu Chính Văn lại chỉ dùng tay không, ban nãy chẳng qua cũng rất tuỳ ý tát Đàm Hồng một cái mà thôi!
Lúc này, ngay cả người của Thiên Sơn cũng đứng bật dậy ngay lập tức.
Đừng nói là mấy anh em của Đàm Hồng ngây ngẩn, ngay cả Đàm Hồng cũng sững sờ.
Rõ ràng hắn đã đột phá lên cảnh giới Thiên Thần huyền cấp hai sao, thực lực cao hơn rất nhiều so với khi trước, sao có thể bị Tiêu Chính Văn đánh bại chỉ với một đòn chứ?
“Thằng ranh, mày chết đi cho tao!”
Đàm Hồng đột nhiên gầm lên đầy phẫn nộ, đôi mắt phun ra lửa, nhảy từ trong hố ra ngoài.
Khí tức khắp người đã trở nên điên cuồng tới cực điểm!
Hơn nữa, đây không phải là kết cục trong tưởng tượng của hắn!
Trong ý thức của hắn, sau khi bản thân đột phá sẽ có thể tuỳ ý hành hạ Tiêu Chính Văn giống như ông già trêu đùa trẻ con.
Thậm chí sau khi hắn đè Tiêu Chính Văn lên đất và hành hạ một phen thì sẽ kết liễu luôn sinh mạng của anh!
Thế nhưng kết quả lại là đối phương cười híp mắt nhìn hắn đột phá thành công, sau đó lại tát cho hắn một cái ngã lăn ra đất!
Thật sự thì tính sát thương không lớn nhưng tính sỉ nhục lại không hề nhỏ!
Hắn thân là thiên tài hàng đầu Thiên Sơn, nào có thể chịu đựng được nỗi sỉ nhục lớn tới vậy!
Lúc hắn vừa mới đứng dậy, vẫn còn chưa kịp ra tay với Tiêu Chính Văn, chỉ thấy một cái tát lớn như quạt hương bồ lại giáng mạnh xuống mặt hắn thêm lần nữa!
“Bốp!”
Đàm Hồng lại bị Tiêu Chính Văn tát văng ra thêm lần nữa!
Chỉ là lần này mặt của Đàm Hồng đã bị tát lệch cả ra, mấu xương đâm xuyên qua da lòi hẳn ra ngoài, thoạt nhìn trông càng thêm nanh ác và khủng bố.
Không đợi Đàm Hồng đứng dậy, một bên chân của Tiêu Chính Văn đã giẫm lên trên chân của Đàm Hồng.
Rắc!
Âm thanh xương gãy nát vang lên giòn tan, những người đứng dưới nghe thấy mà cảm thấy da đầu phát tê!
“A!”
Đàm Hồng lập tức rú lên đầy thảm thiết, cơ thể từ trên đất bắn thẳng lên cao hơn một mét!
“Tao phải giết…”
Đàm Hồng quay người lại, đang định chửi rủa, thế nhưng làm gì có chuyện Tiêu Chính Văn cho hắn cơ hội đấy, một chân lại đạp lên trên lưng Đàm Hồng.
Ngay sau đó, chân khẽ dùng lực, chỉ nghe thấy tiếng xương gãy giòn tan vang lên!
Tiếp đó, cả người Đàm Hồng giống như một con tôm to oằn ra phía sau, há to miệng nhưng ngay cả một chút âm thanh cũng không phát ra nổi!
“Sao nào, mày vẫn chưa thấy đã à?”
Tiêu Chính Văn lạnh lùng nhìn Đàm Hồng đang đau tới độ khắp đầu toàn là mồ hôi lạnh!
Cú đạp ban nãy đã khiến cho Đàm Hồng trở thành một kẻ tàn phế.
Dù là cường giả ở cảnh giới Thiên Thần, xương sống bị người ta giẫm gãy rồi thì cũng đừng mong bình phục được!
Lúc này, Đàm Hồng chỉ có thể cảm nhận được nỗi đau đớn thấu tim không ngừng truyền tới từ trên chân và lưng.
Còn về tất cả những thứ xung quanh thì hắn đã mất đi năng lực cảm nhận từ lâu!
Thậm chí ngay cả việc Tiêu Chính Văn nói cái gì, hắn căn bản cũng không nghe rõ nữa!
Tất cả mọi người đều nín thở quan sát cảnh tượng này!
“Đàm Hồng bị phế rồi?”
Môn chủ của Thiên Thanh Môn hết sức kinh ngạc nhìn Tiêu Chính Văn chăm chăm!
Phế bỏ Đàm Hồng – thiên tài của Thiên Sơn ngay trên địa bàn của Thiên Sơn, Tiêu Chính Văn đang muốn chết hay gì?
Chu Hạo Nhiên liên tục nuốt nước miếng, đờ đẫn nhìn về phía Tiêu Chính Văn!
Chỉ riêng việc ra tay phế bỏ đệ tử chân truyền của Thiên Sơn đã đủ để thấy dũng khí và khí thế hùng hồn của Tiêu Chính Văn!
Dù là trong số năm đại danh sơn, bất cứ đệ tử nào khác của danh sơn cũng tuyệt đối không dám ra tay thâm độc như thế với Đàm Hồng!
Nghĩ kỹ thì nhà họ Chu chỉ giết cháu của trưởng lão Vân Kiếm Các đã gây nên tai hoạ bị giết chết cả nhà.
Mà Tiêu Chính lại thẳng thừng phế bỏ đệ tử chân truyền mà Thiên Sơn đã tận lực bồi dưỡng gần hai mươi năm trời!
“Lại dám giết sư huynh của tao! Tao phải giết chết mày!”
Trên khán đài của Thiên Sơn, một bóng người giống như mũi tên bắn khỏi cánh cung cứ thế lao thẳng về phía Chu Lâm Lâm!
Chưa đợi Chu Lâm Lâm hoàn hồn trở lại, người đó đã bóp chặt lấy cổ của Chu Lâm Lâm!
Đối phương ít nhất cũng có thực lực ở cảnh giới Thiên Vương cấp long năm sao, Chu Lâm Lâm ở trong tay hắn căn bản không có chút năng lực phản kháng nào!
“Thằng ranh! Tao cảnh cáo mày, dám động tới sư huynh của tao nữa thì tao sẽ giết chết nó!”
Tên đệ tử đó của Thiên Sơn trợn trừng mắt, nghiến răng gầm lên.
Tiêu Chính Văn chậm rãi quay đầu lại nhìn về phía tên đệ tử của Thiên Sơn kia: “Mày dám động vào một cọng lông của cô ấy thì tao sẽ bắt cả nhà mày phải đi chết theo!”
Nghe thấy lời này, mọi người đều trợn mắt há mồm.
“Mày…mày nói cái gì?”
Đệ tử của Thiên Sơn nuốt nước bọt, không dám tin hỏi.
Hắn là đệ tử của Thiên Sơn, trước giờ đều là hắn giết sạch cả nhà người khác, bây giờ Tiêu Chính Văn lại uy hiếp hắn, lại còn dám giết hết cả nhà hắn luôn?
“Cô ấy mà có chút tổn hại gì, không chỉ có mày bị giết hết cả nhà, tao bảo đảm tất cả mọi người từ trên xuống dưới trong Thiên Sơn chúng mày đều sẽ bị giết hết cả nhà! Bao gồm cả nhà họ Trương ở Thiên Sơn!”
Tiêu Chính Văn vừa nói vừa sải bước tiến về phía đệ tử kia của Thiên Sơn!
Khí tức khắp người Tiêu Chính Văn hừng hực như thiên thần hạ thế.
Đệ tử kia của Thiên Sơn đờ đẫn nhìn Tiêu Chính Văn bước về phía mình, trên trán hắn đã đầm đìa mồ hôi lạnh!
Ban nãy không phải Tiêu Chính Văn đang uy hiếp hắn mà đang uy hiếp cả Thiên Sơn!
Vào lúc tên đệ tử Thiên Sơn đó đang định mở miệng, chỉ thấy Tiêu Chính Văn giơ một tay lên, một tia sáng giống như mũi tên loé lên, không để cho tên đệ tử Thiên Sơn đó hoàn hồn trở lại đã xuyên thẳng qua trán của hắn!
“Phập!”
Một cái xác cứ thế ngã lăn xuống đất!
Ngay sau đó, Tiêu Chính Văn lại quay đầu nhìn về phía người chủ quản của Thiên Sơn, cười lạnh lùng nói: “Không phải mày nói mọi người đều không cần che giấu hay sao? Giờ tao cũng muốn lĩnh giáo kiến thức bị thất truyền của Thiên Sơn chúng mày một chút!”
“Mày…mày muốn làm gì? Tao…tao không đánh với mày!”
Chủ quản kia sợ tới độ mặt cắt không còn giọt máu, quay người muốn bỏ chạy!
Thế nhưng hắn đâu thể chạy thoát được?
Không để cho hắn chạy được hai bước, một tia sáng màu bạc đã xuyên thẳng qua ngực của hắn!
Con dao quân đội năm cạnh.
Khi tia sáng màu bạc kia bay trở lại tay Tiêu Chính Văn với một độ cong không thể tin nổi, tất cả mọi người đều nhìn rõ con dao quân đội năm cạnh đó!
Mọi người sợ tới độ không thốt nổi nên lời!
Ai mà chẳng biết vũ khí cấp thần này chứ?
Đó là binh khí nổi tiếng của vua Bắc Lương - Tiêu Chính Văn, chỉ cần con dao quân đội năm cạnh xuất hiện thì vua Bắc Lương sẽ hiện thân!
Vua Bắc Lương, không biết bao nhiêu người đã quên mất ba chữ này từ lâu!
Thế nhưng khi con dao quân đội năm cạnh xuất hiện thêm lần nữa và điên cuồng đâm xuyên qua đầu của đám đệ tử Thiên Sơn, nỗi khiếp sợ ẩn giấu không biết bao nhiêu năm qua trong lòng mỗi người lại bị đánh thức thêm lần nữa!
Lúc này, Lý Tiểu Phi trong đám người sớm đã sợ đến mức tiểu cả ra quần!
Thế nhưng hắn vẫn chưa kịp bỏ chạy thì đã bị một lực mạnh trực tiếp hút vào.
“Cứu…cứu mạng với!”
Lý Tiểu Phi thất thanh gào lên giống như mất hồn.
Thế nhưng một giây sau, một tia sáng màu bạc đã biến hắn thành một đống thịt vụn!
Đám người nhà họ Lý vừa mới đứng dậy, thậm chí ngay cả một câu vẫn chưa kịp thốt ra, một tia sáng màu bạc mang theo cái đuôi ánh sáng rất dài đã xuyên thẳng qua cơ thể mỗi người!
Phụp!
Tất cả đâm người nhà họ Lý hoá thành thịt vụn chỉ trong nháy mắt rồi rơi thẳng xuống đất!
Lúc này, cả hội trường lặng ngắt như tờ!
Kiểu chém giết quyết đoán như vậy cũng chỉ có vua Bắc Lương mới có thể làm được mà thôi!
“Sao thế, không phải mấy người đều muốn lên sàn đấu một trận hay sao? Còn ai muốn lên đây thử sức nữa không?”
Tiêu Chính Văn chắp một tay sau lưng, lạnh lùng chất vấn.
Thử sức?
Có ai còn dám lên tiếng nữa đây?
“Tôi thay mặt nhân dân Hoa Quốc thống báo cho năm đại danh sơn mấy người và cả võ tông! Ai còn dám xem mạng người như cỏ rác, không tuân thủ quốc pháp thì mấy người cũng sẽ có kết cục y như vậy!”
Giọng nói của Tiêu Chính Văn giống như tiếng sấm, anh đưa mắt liếc nhìn khắp xung quanh.
Chương 1509: Quốc pháp không cho phép
Giọng nói Tiêu Chính Văn vang vọng rất lâu trong hội trường, nhưng không ai dám phát ra một chút âm thanh nghi ngờ nào!
Lúc này, cuối cùng Đàm Hồng cũng tỉnh táo lại, giờ hắn mới biết mình phải đối mặt với sự tồn tại kinh khủng thế nào!
Tiêu Chính Văn, vua Bắc Lương!
Người đàn ông từng bất khả chiến bại!
Người đàn ông bị năm đại danh sơn chửi rủa gièm pha.
Người đàn ông sát phạt mười mấy vị cường giả bên ngoài lãnh thổ!
“Vua… Vua Bắc Lương, tôi… tôi biết lỗi rồi, tôi không muốn chết, cầu xin anh nể tình chúng ta đều là con dân Hoa Quốc, xin anh tha cho tôi!”
Trước sinh mệnh và thể diện, Đàm Hồng đã đưa ra sự lựa chọn chính xác nhất!
Người chết thì làm gì còn thể diện để nói nữa!
Tiêu Chính Văn liếc nhìn Đàm Hồng, lạnh nhạt nói: “Anh nhận lầm người rồi, tôi không phải vua Bắc Lương mà chỉ là một người dân Hoa Quốc bình thường thôi!”
“Tôi biết, anh rất không cam lòng, anh cũng không muốn chết, anh biết sinh mệnh đáng quý nhường nào mà, đúng không?”
Giọng nói của Tiêu Chính Văn không lớn, nhưng lại truyền rõ ràng vào tai mỗi người.
Đàm Hồng gật đầu như giã tỏi, khổ sở cầu xin: “Đúng đúng đúng, tôi… tôi không muốn chết, tôi còn trẻ!”
Tiêu Chính Văn gật khẽ, nói: “Đúng vậy, anh không muốn chết!”
“Nhưng mà!”
Nói đến đây, Tiêu Chính Văn đột nhiên trợn trừng mắt, đằng đằng sát khí nhìn chằm chằm Đàm Hồng: “Những người dân bị võ tông các người tàn sát là do họ muốn chết phải không? Bọn họ không trẻ tuổi sao?”
“Hôm nay, tất cả người võ tông đều làm chứng, nếu còn bất kỳ võ tông nào có gan dám ức hiếp dân thường, thì kết quả của hắn chính là của mấy người!”
Vừa nói, Tiêu Chính Văn vừa nhấc chân dẫm mạnh lên chân Đàm Hồng!
Rắc rắc!
Rắc rắc!
Mỗi lần gót giày da của Tiêu Chính Văn giẫm xuống là mỗi tiếng xương gãy giòn tan vang lên.
Mọi người nghe thấy đều tê hết cả đầu!
Tàn bạo!
Quá tàn bạo!
Chẳng mấy chốc, Đàm Hồng đã biến thành một đống thịt vụn, quằn quại trên mặt đất!
“Đùng!”
Sau khi Tiêu Chính Văn giẫm xuống cú cuối cùng, cơ thể Đàm Hồng chợt nổ tung trong chớp mắt, vô số thịt vụn bắn tung tóe lên mặt mũi những người xung quanh!
Đám người kia sợ đến mức cơ thể cứng ngắc!
“Không được khinh nhờn pháp luật Hoa Quốc! Không được chà đạp con dân Hoa Quốc!”
Dứt lời, Tiêu Chính Văn kéo hai bố con Chu Lâm Lâm đi thẳng ra khỏi đó.
Đám môn chủ võ tông nhốn nháo đứng dậy, chủ động dạt ra thành một bức tường người, để lại một lối đi!
Nhóm ba người Tiêu Chính Văn ngẩng đầu ưỡn ngực đi ngang qua bọn họ!
Mọi người cúi đầu thấp nhất có thể, thậm chí không ai dám ngẩng đầu lên nhìn!
Chu Lâm Lâm vẫn đi theo Tiêu Chính Văn nhưng trên mặt vẫn chưa hết vẻ ngơ ngơ ngác ngác!
Còn vị đệ tử Thiên Sơn bên cạnh lại oán hận nhìn Trương Lăng Phong nói: “Cậu chủ Trương, anh… sao anh không giúp?”
Đám người Thiên Sơn đều đưa mắt nhìn lại, nhà họ Trương và Thiên Sơn có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu!
Nếu Trương Lăng Phong liên thủ với Đàm Hồng, hai vị cường giả cảnh giới Thiên Thần một sao cùng nhau chém giết Tiêu Chính Văn, thì Đàm Hồng cũng sẽ không chết!
Thế nhưng Trương Lăng Phong lại nhìn vết máu trên đất, chắc nịch nói: “Chuyện của Thiên Sơn không liên quan đến nhà họ Trương tôi!”
Nói xong, sắc mặt hắn khó coi vô cùng, vội vàng dẫn hai gã bảo vệ bước nhanh ra khỏi hội trường!
Giúp đỡ?
Muốn chết hả?
Trương Lăng Phong chắc chắn rằng, chỉ cần hắn dám nhúc nhích, trên sân đấu võ sẽ có thêm một bãi thịt nát nữa!
Hắn được lĩnh giáo sự sát phạt quả quyết của Tiêu Chính Văn từ lâu rồi!
Ra mặt vì Thiên Sơn?
Hắn đâu có ngu!
Đến tận khi đã ngồi trong xe trở về Sơn Thành, Chu Lâm Lâm mới sực tỉnh khỏi nỗi chấn động!
“Anh Tiêu à, Thiên Sơn nhất định sẽ trả thù anh đấy!”
Trên mặt Chu Lâm Lâm tràn đầy âu lo!
Tiêu Chính Văn cười khẩy, nói: “Nếu không phải còn vài vấn đề mà tôi chưa hiểu rõ thì hôm nay làm gì còn Thiên Sơn nào nữa!”
Tiêu Chính Văn vẫn còn mơ hồ về mấy chuyện liên quan tới nguyên khí.
Tuy bây giờ anh có thể sử dụng nguyên khí theo ý mình nhưng sự hiểu biết về nguyên khí chỉ mới dừng lại ở mức độ nông cạn!
Ban nãy đánh một trận với Đàm Hồng càng khiến anh cảm nhận được sự mạnh mẽ của nguyên khí, cho dù trận pháp và chiêu thức của đối phương có huyền diệu đến mức nào chăng nữa, thì trước mặt nguyên khí cũng chỉ như một đứa nhóc ba tuổi, không chịu nổi một đòn!
Vì vậy, Tiêu Chính Văn mới nảy sinh hứng thú sâu đậm với sự ảo diệu của nguyên khí.
Ít nhất là trước khi hiểu rõ được nguyên khí thì Tiêu Chính Văn sẽ không rời khỏi Sơn Thành!
Hơn nữa, sau khi linh khí hồi phục, những cường giả chân chính ngoài lãnh thổ kia cũng sẽ trở về, với thực lực bây giờ của Tiêu Chính Văn vốn không cách nào chống lại được!
Cho dù là Hạo Nhiên thì cũng không phải là điều mà Tiêu Chính Văn bây giờ có thể so sánh được!
Vì vậy, nếu như muốn bảo vệ Hoa Quốc, bảo vệ mỗi một người mình muốn bảo vệ thì nhất định phải tranh thủ từng giây từng phút, nhanh chóng trở nên mạnh mẽ hơn!
“Anh Tiêu, anh là vua Bắc Lương à?”
Chu Lâm Lâm đột nhiên nghiêng