Chương 1514: Ai dám xưng đứng thứ nhất
Tần Vũ vừa dứt lời, một ông cụ bước vào đại sảnh, đầu tiên là đánh giá Tần Vũ và đại trưởng lão, sau đó mới mỉm cười nói: "Hai vị đều là quan chức lớn, đến thăm nơi nghèo nàn này thật sự là quá vinh hạnh!"
Ông lão này là một trong những người phát ngôn của nhóm người nhà họ Quý quay về đầu tiên.
Mặc dù Quý Thiên Bá, cũng chính là Lý Thiên Bá gặp nạn vùng ngoài lãnh thổ, nhưng nhà họ Quý vẫn có một vị trí nhất định ở vùng ngoài lãnh thổ!
Hơn nữa, vì cái chết của Lý Thiên Bá nên lần này trở về, nhà họ Quý đã quyết định công khai chôn cất Lý Thiên Bá theo nghi lễ của vương tử, còn khôi phục lại họ tổ tiên của ông ta!
Lấy danh nghĩa là huyền tôn đời thứ 123 của Thiên Tử Đại Đường, thông cáo thiên hạ.
Sự trở lại cường thế của nhà họ Quý cũng đã làm chấn động năm đại danh sơn!
Toàn bộ võ tông cũng đều tâm phục khẩu phục những thành tựu của nhà họ Quý!
Vì vậy, ngay cả khi đối mặt với Đại trưởng lão võ tông cùng với tổng tư lệnh của Hắc Băng Đài, ông lão vẫn không kiêu ngạo cũng không nịnh bợ như cũ!
"Tại hạ Tần Vũ, xin hỏi nên xưng hô thế nào?"
Tần Vũ chắp tay lại nói với ông lão!
Không phải Tần Vũ không biết tên họ ông lão, mà là anh ta không biết nên gọi ông lão là ông Quý hay ông Lý.
Tuy chỉ là một cái tên đơn giản, nhưng sai một ly đi vạn dặm!
"Tôi là Quý Vân Hải!"
Ông lão hờ hững trả lời.
Sở dĩ Tiểu Thái Tông có thể được chôn dưới danh nghĩa nhà họ Lý là bởi vì ông ta chỉ có một thân một mình, lại thịt nát xương tan vì Hoa Quốc!
Chỉ riêng sự quả quyết này thôi cũng xứng đáng là con cháu Thái Tông Lý Thế Dân của đại Đường!
Mà nhà họ Quý cũng vì vậy mà đặt ra một quy định rằng chỉ những người đã chết vì đất nước mới được chôn cất theo họ tổ, được thờ phụng ở tông miếu họ Lý!
"Kính chào ông Quý!"
Đại trưởng lão nói rồi cũng cúi người thật thấp chào ông lão.
"Khách khí rồi! Người đâu, dọn chỗ, rót trà”.
Giọng điệu của ông lão tuy đều đều nhưng lại toát lên vẻ uy nghiêm tột bậc!
Ngay cả Tần Vũ là tổng tư lệnh Hắc Băng Đài cũng có thể cảm nhận được cảm giác áp bách tỏa ra từ trên người ông lão.
Chẳng mấy chốc, vài người hầu mặc trang phục thời nhà Đường đã chuyển ghế tới cho Tần Vũ và đại trưởng lão, đồng thời bưng hai tách trà thơm đến trước mặt hai người họ.
"Hai vị đều là thân cận bên cạnh Thiên Tử, đặc biệt là cậu Tần đây, hằng ngày trăm công nghìn việc, sẽ không tới chỉ vì muốn thắp cho cháu tôi nén hương đâu nhỉ?"
Ông lão thổi nhẹ lá trà trong cốc rồi nhẹ nói.
Tần Vũ và đại trưởng lão nhìn nhau, do dự hồi lâu mới nói: "Nói thật không dám giấu, những năm gần đây, rất nhiều cường giả vùng ngoài lãnh thổ đã trở lại!"
"Chỉ tính riêng cường giả cảnh giới Thiên Thần ở các nước quay về đã lên tới con số hàng trăm, mà cường giả cảnh giới Thiên Thần thật sự quay về của Hoa Quốc không đến năm mươi!"
"Không chỉ tôi, ngay cả Thiên Tử cũng rất lo lắng. Bây giờ Hoa Quốc đứng đầu thiên hạ, mấy trăm năm trở lại đây, các cường quốc thống trị một phương đều không cam tâm khuất phục Hoa Quốc!"
"Vì vậy, những người sáng suốt trong giới chính trị rất lo lắng các cường quốc sẽ nhân cơ hội này gây khó dễ với Hoa Quốc!"
Vẻ mặt Tần Vũ nghiêm trọng nói.
Trong năm năm qua, với sự trở lại của một số lượng lớn các cường giả ngoài vùng lãnh thổ, mối quan hệ giữa Hoa Quốc và các cường quốc phương Tây trước đây trở nên vô cùng mong manh.
Mặc dù các cường quốc ở Âu Lục và Mỹ Lục vẫn tôn trọng Hoa Quốc, làm việc gì cũng phải nhìn vào sắc mặt của Hoa Quốc, nhưng dần dần đã có xu hướng thay đổi!
Đặc biệt là Hoa Quốc, cho tới nay vẫn chưa có cường giả Thiên Thần thiên cấp bốn sao trở lại, về thực lực đã xuất hiện khoảng trống.
Trước kia Hoa Quốc có thể áp chế khiến nhiều nước thần phục, hoàn toàn là do sự quả quyết sát phạt của Tiêu Chính Văn!
Cuộc tàn sát càn quét thiên hạ đó đủ khiến các cường giả trong quá khứ khiếp sợ, không dám manh động!
Nhưng thời gian trôi qua, uy danh của Tiêu Chính Văn ngày một giảm sút.
Hơn nữa, mặc dù bây giờ mọi người đều biết Tiêu Chính Văn đang còn sống, nhưng không ai biết rốt cuộc anh ẩn cư nơi nào.
Hơn nữa, một thời gian trước, việc võ tông Hoa Quốc bôi nhọ Tiêu Chính Văn cũng đã truyền đến các nước khác.
Không chỉ có võ tông Hoa Quốc hoài nghi việc Tiêu Chính Văn một mình giết chết hơn chục cường giả ngoài vùng lãnh thổ, mà ngay cả những cường giả của các quốc gia khác cũng đồng loạt đứng dậy làm chứng Tiêu Chính Văn hoàn toàn không thể có sức chiến đấu đáng kinh ngạc như vậy.
Khi vấn đề này không ngừng được bàn tán, dư luận ngày càng trở nên bất lợi cho Hoa Quốc.
Hơn nữa, Thiên Tử đã bí mật ra lệnh cho lính biên phòng của Hoa Quốc tăng cường cảnh giác, cả đất nước đã ở trong tình trạng sẵn sàng chiến đấu cấp hai.
Ông Quý khẽ thở dài nói: "E rằng nhà họ Quý chúng tôi sẽ không thể làm được gì nhiều. Sau khi Thiên Bá chết trong tay Thiên Đạo Minh Ước, nhà họ Quý cũng nhất thời rơi vào hoàn cảnh nguy nan!"
Nếu Lý Thiên Bá vẫn còn sống, thì chỉ cần ông ta nói một lời, những cường giả quay về từ vùng ngoài lãnh thổ sẽ nhất loạt nghe theo!
Nhưng bây giờ, đi đâu mà tìm Lý Thiên Bá thứ hai?
Dù sao Lý Thiên Bá cũng có danh tiếng rất rộng ở ngoài vùng lãnh thổ, có thể gọi là người mạnh nhất dưới cảnh giới Nhân Vương!
Chỉ cần Nhân Vương không xuất hiện thì không ai có thể đánh bại ông ta!
Riêng với sức mạnh chiến đấu này, ít nhất có thể bảo vệ được Hoa Quốc không cần lo lắng.
Nhưng bây giờ, Lý Thiên Bá đã chết, cho dù nhà họ Quý muốn giúp đỡ, cũng không thể tìm được một cường giả thứ hai mạnh như Lý Thiên Bá!
"Ông Quý, thật ra, điều tôi lo lắng nhất không phải là các nước không thần phục, mà là năm trái tim rồng và di tích của Long Tộc đều ở Hoa Quốc. Điều này có nghĩa là gì, dù tôi không nói ra, ông Quý cũng có thể hiểu mà nhỉ!"
"Chỉ đơn giản một đóa hoa Tử Tiêu nhỏ cũng có thể khiến cường giả cảnh giới Thiên Thần ra tay giao đấu kịch liệt, các thế lực lớn tranh giành bằng mọi giá, huống hồ là bí mật của Long Tộc?"
Tần Vũ nhíu mày, trầm giọng nói.
Di tích Long Tộc có sức hấp dẫn quá lớn đối với người đời.
Chính vì hàng nghìn năm nay không có ai nhúng tay vào, cho nên, truyền thuyết về di tích Long Tộc càng ngày càng huyền bí!
Thậm chí có một số tin đồn rằng chỉ cần hít một hơi không khí trong di tích Long Tộc có thể trường sinh bất tử!
Tất nhiên, mọi người sẽ chỉ coi đó như một câu nói đùa, nhưng điều này đủ để chứng minh vị thế của di tích Long Tộc trong mắt người đời!
So với năm đại danh sơn, điều mà Tần Vũ quan tâm chính là sự an nguy của nhân dân Hoa Quốc!
Dù sao họ không có thực lực mạnh mẽ, cũng không có sự che chở của trận pháp bảo vệ núi.
Một khi có chiến tranh, chắc chắn sẽ trăm họ lầm than!
Ông Quý nghe Tần Vũ nói vậy, chỉ yên lặng gật đầu, không nói lời nào!
"Nếu người đó vẫn còn... Haiz! Tất cả những điều này là mơ mộng hão huyền!"
Ông Quý nói rồi lại thở dài.
Người ông lão định nói chính là thủy tổ của Hoa Sơn, Quý Chấn Thiên!
Trên thực tế, trận pháp của nhánh chính Hoa Sơn đều có nguồn gốc từ hoàng thất Lý Đường.
Do đó, mới có trận pháp không gian!
Ngay cả nhà họ Trương ở Thiên Sơn cũng không hiểu gì về bí ẩn của trận pháp không gian này, đây là minh chứng rõ ràng nhất!
Nhưng thời gian trôi qua, chẳng ai biết Quý Chấn Thiên đã đi đâu.
Tìm một người có cảnh giới giống với Lý Thiên Bá đâu có dễ?
"Ông Quý, tôi nghĩ ông đang nói đến tiền bối Quý Chấn Thiên, đúng không?"
Mắt Tần Vũ lóe sáng, anh ta đột nhiên ngẩng đầu hỏi.
Ông Quý khẽ gật đầu nói: "Đúng vậy, sở dĩ nhà họ Lý của tôi có thể trấn áp vùng ngoài lãnh thổ là nhờ có Đại Hắc Thiên! Tuy nhiên, trận pháp này quá bí ẩn, Thiên Bá là một trong số ít nhân tài trong nhà họ Lý chúng tôi!"
"Người duy nhất có thể so sánh với Thiên Bá là Quý Chấn Thiên. Nếu tìm thấy cụ ta, có lẽ có thể khiến cụ ta giả làm Thiên Bá, nhưng...”
Nói đến đây, ông Quý lại lắc đầu nguầy nguậy, đây hoàn toàn là kẻ ngu ngốc nói chuyện viển vông!
"Xì!"
Nghe vậy, Tần Vũ chớp mắt nói: "Ông Quý, thật ra còn có một người khác, tại đại hội võ lâm Thiên Sơn mấy ngày trước, có một người thi triển Đại Hắc Thiên, hơn nữa còn một chiêu giết chết Đàm Hồng!"
"Cái gì?"
Ông Quý không khỏi ngạc nhiên khi nghe vậy!
Đại Hắc Thiên chưa từng được truyền ra bên ngoài, ngoại trừ người nhà họ Lý, không thể có ai thi triển được trận pháp bí ẩn như vậy!
"Nếu để người này giả làm tiền bối Thiên Bá, không biết ông Quý thấy thế nào, có khả thi không?"
Đại trưởng lão võ tông vội vàng đứng dậy, chắp tay.
"Chuyện này... chỉ là dáng vẻ của bọn họ tương đối khác nhau, làm sao có thể đóng giả?"
Ông Quý cân nhắc hồi lâu, cuối cùng vẫn lắc đầu thở dài.
Nghe thấy vậy, Tần Vũ khẽ mỉm cười, từ trong ngực lấy ra một chiếc mặt nạ da người nói: "Ông Quý, Hắc Băng Đài của tôi không có bản lĩnh gì, nhưng nói về thuật thay đổi khuôn mặt nếu chúng tôi đứng thứ hai thì không ai dám xưng đứng thứ nhất!"
Ông Quý nhìn thấy chiếc mặt nạ da người, trên mặt hiện ra vẻ ngạc nhiên!
Tuy nhiên, ông Quý chưa kịp nói thì một người đàn ông trung niên đã bước vào từ ngoài cửa.
Phía sau người đàn ông trung niên, còn có một cô gái trẻ theo sau.
Hai người lần lượt đi tới giữa đại sảnh, lạnh lùng liếc nhìn Tần Vũ và đại trưởng lão, lạnh giọng nói: "Nhà họ Quý là hậu duệ của Lý Đường! Sao có thể để cho loại chó mèo nào cũng có thể tùy ý mạo danh!"
"Không sai! Uy danh của chú Năm sao có thể dễ dàng để người ta làm dơ bẩn!"
Hai người đồng thời lên tiếng, hiển nhiên rất bất mãn với đề nghị của Tần Vũ!
Chương 1515: Giết người cướp của
Ông Quý quay đầu lại nhìn người đàn ông trung niên và cô gái trẻ, trầm giọng nói: “Vì lợi ích của Hoa Quốc, người nhà họ Lý có thể xông pha chiến trường, có thể không màng đến vinh nhục của bản thân!”
“Mọi người phải luôn nhớ rằng đây là lời dạy của Thiên Tử Đại Đường! Cho dù họ Lý chúng ta đã đổi họ thành họ Quý, nhưng chúng ta vẫn là con cháu của Thiên Tử Lý Đường!"
“Nhưng… ông nội, chú năm…”
“Câm miệng!”
Ông Quý khẽ cau mày, lạnh lùng quát: “Lợi ích của đất nước luôn được đặt lên trên tất cả mọi thứ! Nhà họ Lý ta có thể mất đầu đổ máu vì Hoa Quốc, không có gì là không thể hy sinh!”
Thấy ông Quý tức giận, cô gái trẻ cũng không dám nói nữa, chỉ đành lùi ra phía sau người đàn ông trung niên.
“Bố, chuyện này có cần bàn bạc lại với các trưởng lão khác trong gia tộc không?”
Người đàn ông trung niên thấp giọng hỏi.
Ông Quý khẽ lắc đầu nói: “Không được, con phải nhớ, dù là con hay là con của con thì cũng luôn phải nhớ rằng, chúng ta họ Lý!”
“Lúc Thái Tông hấp hối đã có di huấn rằng nhà họ Lý đời đời kiếp kiếp bảo bảo vệ Hoa Quốc, nếu phạm phải lời thề này thì không còn là con cháu Thái Tông nữa!”
Nghe ông Quý nói xong, người đàn ông trung niên không còn cách nào khác đành phải nuốt những lời muốn nói xuống.
Lúc này, Tiêu Chính Văn cũng vội vã trở lại tiệm ngọc.
Chỉ thấy ở cửa tiệm ngọc có rất đông thành viên đội chấp pháp vây quanh, hơn nữa, còn có một số thành viên đội chấp pháp đang ghi chép.
“Anh Tiêu, cuối cùng anh cũng về rồi!”
Chu Lâm Lâm nhìn thấy Tiêu Chính Văn chen lấn ra khỏi đám đông, vội vàng đi tới đón anh.
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
Tiêu Chính Văn chỉ vào thành viên đội chấp pháp xung quanh nói.
“Sao thế?”
Chu Lâm Lâm còn chưa kịp nói gì thì một người đàn ông trẻ mặc vest đen chắp tay đi tới chỗ Tiêu Chính Văn.
“Chúng tôi là thành viên của tổ chuyên án điều tra vụ án cướp của và giết người hàng loạt 7.16. Tôi là đội trưởng, tên Bồi Thanh Minh!”
Người đàn ông trẻ vừa nói, vừa giơ cuốn sổ xanh trước mặt Tiêu Chính Văn.
Tiêu Chính Văn liếc nhìn giấy chứng nhận trong tay gã, khẽ nhíu mày nói: “Thực xin lỗi, cho dù là án giết người cướp của thì anh cũng không có lý do gì để phong tỏa cửa tiệm của tôi!”
Nghe vậy, Bồi Thanh Minh liếc nhìn Tiêu Chính Văn với vẻ mặt không hài lòng, chế nhạo: “Thì ra anh là ông chủ của tiệm ngọc này à? Người chúng tôi tìm chính là anh, bây giờ, mời anh đi theo chúng tôi một chuyến!”
Nói xong, Bồi Thanh Minh nháy mắt với hai thành viên trong đội chấp pháp phía sau gã.
Hai thành viên đội chấp pháp lấy còng tay ra, bước tới chỗ Tiêu Chính Văn.
Tiêu Chính Văn không thèm quan tâm đến Bồi Thanh Minh mà quay sang nói với Chu Lâm Lâm: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Hừ, anh còn tâm trạng hỏi những câu này sao? Nếu tôi là anh, tôi sẽ nghĩ xem nên giải thích tội trạng thế nào thì hơn!”
Chu Lâm Lâm còn chưa kịp nói, Bồi Thanh Minh đã nói với vẻ chế nhạo.
“Tôi khuyên anh tốt nhất là câm miệng lại!”
Tiêu Chính Văn quay đầu nhìn Bồi Thanh Minh, lạnh lùng quát.
Nhìn thấy Tiêu Chính Văn kiêu ngạo như vậy, sắc mặt của hai thành viên đội chấp pháp phía sau Bồi Thanh Minh đột nhiên sa sầm lại, một người đưa tay sờ súng lục trên eo, đồng thời bước lên nói: “Vật chứng nhân chứng đầy đủ, anh còn dám dùng giọng điệu này để nói chuyện với đội trưởng của chúng tôi sao?”
Bồi Thanh Minh khẽ xua tay, nhìn chằm chằm vào Tiêu Chính Văn: “Hừ, tốt lắm, tôi đã gặp rất nhiều người cứng miệng, cũng từng gặp không ít người có thân phận và gia thế!”
“Nhưng người ở chỗ chúng tôi có thể chịu đựng qua ba ngày chỉ đếm trên đầu ngón tay, tôi hy vọng anh có thể chịu đựng lâu hơn!”
Tiêu Chính Văn không thèm quan tâm đến Bồi Thanh Minh mà nhìn Chu Lâm Lâm.
“Anh Tiêu, sáng nay có ba vị khách ở nơi khác đến tiệm chúng ta nói rằng họ muốn mua ngọc bích Hòa Điền Ngọc, hơn nữa còn muốn làm thành dây đeo bình an!”
“Nhưng không biết tại sao ba vị khách này đột nhiên nôn ra máu rồi ngã xuống đất, tiền trên người cũng không cánh mà bay!”
Nói đến đây, Chu Lâm Lâm liếc nhìn hai người đứng bên cạnh xem trò vui.
Tiêu Chính Văn nhìn theo ánh mắt của Chu Lâm Lâm, thấy được hai người đó đều có thực lực ảnh giới Thiên Vương huyền cấp hai sao.
Đối với cao thủ cảnh giới Thiên Vương mà nói, bọn họ không cần động tay đến việc giết người cướp của mà chỉ cần khống chế đồ vật là có thể làm được.
“Hai người này đi cùng ba vị khách kia sao?”, Tiêu Chính Văn lạnh lùng hỏi.
“Đúng vậy, chỉ năm phút sau khi ba vị khách kia ngồi xuống thì hai người bọn họ cũng vào tiệm chúng ta. Nhưng khi hỏi bọn họ mua gì thì bọn họ chỉ nói vào xem thử, cũng không nói chuyện với nhân viên của tiệm!”
“Tôi nghi ngờ hai người bọn họ chính là hung...”
Chu Lâm Lâm còn chưa kịp nói xong, Bồi Thanh Minh đột nhiên bước tới, chỉ vào mũi Chu Lâm