Chương 1511: Hẹn đến Thiên Sơn
Khóe miệng Trần Thiên Quốc khẽ nhếch lên, cười gằn nói: “Ông Đinh à, thật ra muốn thằng họ Tiêu rơi vào bẫy cũng không khó”.
“Chỉ cần dùng danh nghĩa của Hân Hân mời nó tới, chắc chắn nó sẽ lọt tròng!”
Nghe thế, trên mặt ông Đinh cũng nở nụ cười nham hiểm.
Không sai, Trần Hân từng cãi cọ với gia đình vì Tiêu Chính Văn.
Cho dù từ bất kỳ phương diện nào thì Tiêu Chính Văn cũng phải nể mặt Trần Hân.
Chỉ cần lừa được Tiêu Chính Văn đến địa bàn nhà họ Trương ở Thiên Sơn, sau đó lại lợi dụng người nhà họ Trương để nói bóng nói gió chèn ép Tiêu Chính Văn một phen, thì cho dù Tiêu Chính Văn không bị dọa sợ vỡ mật thì sau này cũng sẽ biết điều với mình hơn.
“Cũng được, vậy cứ làm theo ý của ông Trần đi!”
Ông Đinh khinh thường cười nói.
Trần Thiên Quốc chắp tay sau lưng, trên mặt đầy vẻ ngạo nghễ: “Cũng chỉ là một tên nhóc thôi, tưởng nhà họ Lãnh có thể một tay che trời chắc? Trước mặt nhà họ Trương thì nhà họ Lãnh chẳng bằng cái rắm”.
“Tôi muốn nhìn thử xem, nhà họ Lãnh có còn bao che cho nó được nữa không!”
Nói xong, Trần Thiên Quốc sai bảo người làm ngoài cửa: “Người đâu, gọi Hân Hân đến đây!”
…
Lúc này, Trương Lăng Phong cũng vừa mới trở về từ hội trường đại hội võ lâm thì nhận được thông báo của người lớn, rằng hắn phải trông chừng đóa hoa Tử Tiêu sắp nở rộ kia cả ngày lẫn đêm!
Cho dù thế nào đi nữa thì cũng không được bỏ lỡ cơ hội lần này nữa.
Dù đóa hoa Tử Tiêu lần trước nở ở núi Đại Lương đã bị người khác cướp mất thì thật ra cũng chẳng liên đến nhà họ Trương lắm.
Đóa hoa Tử Tiêu kia vốn dĩ là dành cho Thiên Lăng Tử.
Dù Trương Lăng Phong có dùng vũ lực để đoạt về kiểu gì thì cũng phải trả lại.
Nhưng đóa hoa lần này lại không như thế, dù sao cũng xuất hiện trong vườn riêng của nhà họ Trương, đương nhiên thuộc về người nhà họ Trương.
Lúc này, trong căn biệt thự nằm trong vườn riêng của nhà họ Trương, Trương Lăng Phong đang bàn luận về chuyện của đóa hoa Tử Tiêu với hai cao thủ cảnh giới Thiên Thần bên ngoài lãnh thổ của nhà họ Trương.
Hơn nữa, trận pháp bảo vệ núi của nhà họ Trương cũng do hai người này bố trí.
Ai cũng hiểu, đối với những lứa trẻ không có cơ hội đi ra bên ngoài lãnh thổ để rèn luyện như Trương Lăng Phong, chỉ có thể dựa vào thuốc điều chế từ hoa Tử Tiêu mới có thể nhanh chóng nâng cao thực lực.
Giờ phút này, được hai vị cao thủ cảnh giới Thiên Thần huyền cấp hai sao bảo vệ, nhà họ Trương còn là một trong năm đại danh sơn, có thể nói là không có sơ hở nào.
“Lăng Phong à, thật ra dù hoa Tử Tiêu không nở rộ cũng có thể nâng cao tu vi của cậu, tuy nhiên, điều chế nó thành thuốc lúc nở rộ mới mang đến tác dụng lớn nhất!”
“Lần này, chúng tôi đã đánh tiếng với năm đại danh sơn, sẽ không có ai đến tranh đoạt với cậu đâu, cậu cứ thong thả chờ đến lúc đóa hoa Tử Tiêu nở hẳn rồi hái, hái đúng lúc tác dụng thuốc của nó mạnh nhất!”
Người đàn ông áo đen trong số hai người, trầm giọng nói.
Tuy địa vị của người này bây giờ có thể xem như ngang hàng với tộc trưởng của nhà họ Trương.
Nhưng cũng không khó để nhìn thấy sự cung kính mà gã dành cho Trương Lăng Phong!
Bây giờ, cường giả ngoài lãnh thổ của nhà họ Trương đã dần trở về, mà bố ruột Trương Lăng Phong lại là tuyệt thế cao thủ cảnh giới Bán Bộ Nhân Vương.
Vì vậy, trên dưới nhà họ Trương đều tỏ thái độ cung kính với Trương Lăng Phong!
“Được, tôi nhất định không phụ lòng hai vị! Cảm ơn hai vị tiền bối đã dạy dỗ Lăng Phong!”
Trải qua quãng thời gian rèn luyện, Trương Lăng Phong đã chín chắn hơn nhiều.
Tuy trong lòng biết rõ vì sao nhà họ Trương thiên vị mình nhưng hắn cũng không quên lễ nghĩa.
“Ừ, lần này có thể hái được hoa Tử Tiêu có liên quan rất lớn đến việc cậu có thể đột phá nhanh chóng hay không, vì thế tuyệt đối không thể để xảy ra sai sót”.
Một gã đàn ông áo đen khác khuyên nhủ.
Mấy người ở nhà họ Trương cũng có nghe đồn về chuyện đã xảy ra ở núi Đại Lương lúc trước.
Nhưng lần này, cho dù có ra sao đi nữa thì cũng không thể để kẻ khác nẫng tay trên được!
Nói trắng ra, nhà họ Trương và năm đại danh sơn cũng chỉ là mối quan hệ âm thầm tranh đấu, sau này các cường giả ngoài lãnh thổ trở lại, thiên hạ này tất sẽ thay đổi lớn!
Đến khi đó, rất có thể mấy đại danh sơn và nhà họ Trương sẽ một lần nữa phân chia thế lực tương ứng.
Lúc đó, càng có nhiều cao thủ thì càng có quyền lên tiếng!
Nói trắng ra, tất cả những gì bây giờ làm đều đang chuẩn bị cho việc phân chia địa bàn ngày sau.
Theo tôi thấy, lần này chắc chắn sẽ không xuất hiện bất kỳ sai sót nào nữa đâu, lần trước là bởi không chuẩn bị đầy đủ, lại không có trận pháp bảo vệ núi ngăn cách với bên ngoài nên mới để người khác nhanh chân giành trước, mà lần này, cho dù là cường giả cảnh giới Thiên Thần bốn sao cũng đừng hòng nhúng tay vào!”
Gã đàn ông áo đen ban nãy lạnh lùng cười nói.
Trận pháp bảo vệ núi mà bọn họ bố trí lần này là nhờ cường giả ngoài lãnh thổ đích thân chỉ dạy.
Hơn nữa, cho dù ở bên ngoài lãnh thổ, cao thủ từ cảnh giới Nhân Vương trở xuống cũng ít có ai xông qua được trận pháp bảo vệ núi này!
Vả lại, dù đối phương có thể dựa vào sức mình để xông vào trận pháp bảo vệ núi thì cũng sẽ bị thương toàn thân.
Đến lúc đó, hai người bọn họ sẽ ra tay cùng lúc, thậm chí là không cần phí nhiều công sức cũng có thể chém chết đối phương ngay cửa vào núi!
Ba người lại bàn bạc với nhau thêm một hồi rồi ai làm việc người nấy.
Bên kia, dù Trần Hân có hoài nghi trong lòng, rằng không biết vì sao Trần Thiên Quốc lại đột nhiên nhiệt tình với Tiêu Chính Văn như vậy, nhưng cô ta vẫn mời Tiêu Chính Văn đến theo ý của Trần Thiên Quốc.
Lúc Trần Hân vừa tới tiệm ngọc cũng đúng lúc Tiêu Chính Văn trở về!
“Anh Tiêu ơi, bố tôi bảo tôi nhắn với anh là, ông ấy muốn mời anh đến Thiên Sơn gặp mặt…”
Trần Hân đi đến bên Tiêu Chính Văn, nói nhỏ.
“Ồ? Đến Thiên Sơn?”
Tiêu Chính Văn khẽ cau mày, không hiểu Trần Thiên Quốc đang có âm mưu gì!
“Đúng thế, tôi nghe bố tôi nói, hình như Thiên Sơn có một đóa hoa Tử Tiêu sắp nở nên muốn mời anh Tiêu cùng đi ngắm hoa”.
Trần Hân nói thật.
Ồ?
Mắt Tiêu Chính Văn lóe sáng, anh đang sầu não vì số lượng hoa Tử Tiêu ít quá, điện Thần Long còn nhiều người chưa được phát Phá Cảnh Đan!
Không ngờ đang buồn ngủ lại gặp chiếu manh!
“Được, thay tôi cảm ơn tấm lòng của ông Trần nhé!”
Tiêu Chính Văn cười khẽ, nói.
Ý đồ của Trần Thiên Quốc trong mắt Tiêu Chính Văn hệt như thủy tinh trong suốt!
Chắc chắn là ông ta muốn mượn thế lực Thiên Sơn để chèn ép anh!
Nhưng đừng nói nhà họ Trương ở Thiên Sơn, cho dù cả Thiên Sơn, Tiêu Chính Văn cũng chẳng sợ!
“Được, vậy sáng sớm ngày mai, trước khi lên đường, tôi sẽ đến đón anh!”
Trần Hân thấy Tiêu Chính Văn đồng ý thì trong lòng rất vui.
Cô ta đâu biết Trần Thiên Quốc đang suy tính chuyện gì trong lòng?
Mà chỉ cảm thấy vui vẻ vì mối quan hệ của Trần Thiên Quốc và Tiêu Chính Văn đã hòa hoãn được một ít mà thôi.
Quay về nhà họ Trần, Trần Hân kể lại nguyên văn lời nói của Tiêu Chính Văn với Trần Thiên Quốc.
Trần Thiên Quốc nghe xong cũng hài lòng gật đầu.
Nhưng Trần Hân vẫn thấy thắc mắc: “Bố, bố vẫn luôn không ưa anh Tiêu mà? Sao lần này lại đột nhiên đối xử tốt với anh ấy thế?”
“Thật ra cậu Tiêu này cũng có lai lịch lắm, đến cả nhà họ Lãnh cũng tình nguyện chống lưng cho cậu ta, chúng ta không nên đắc tội người như thế, phải sửa sai thôi!”
“Vả lại, người bình thường như cậu ta chắc là đời này cũng chẳng có lần thứ hai được bước vào Thiên Sơn đâu, nếu cậu ta biểu hiện tốt, có lẽ sẽ được Thiên Sơn thu nhận làm đệ tử ngoại môn, đến lúc đó, cậu ta ắt sẽ cảm kích ân tình của nhà họ Trần chúng ta rồi!”
“Nhà họ Trần há chẳng phải sẽ nhiều thêm một sự giúp đỡ mạnh mẽ sao?”
Trần Thiên Quốc nghiêm túc nói.
Tuy nhiên nội tâm ông ta lại cười nhạo không dứt, sao Tiêu Chính Văn có thể được nhà họ Trương nhận làm đệ tử ngoại môn chứ?
Hơn nữa, ông ta cũng đã nghe được phong phanh, chỉ cần Trương Lăng Phong hái được đóa hoa Tử Tiêu kia thì kẻ đầu tiên bị loại bỏ sẽ là Tiêu Chính Văn!
Sáng sớm hôm sau, Trần Hân đã đích thân đến tiệm ngọc, Tiêu Chính Văn chỉ phân công công việc đơn giản rồi đi cùng Trần Hân.
Sau khi Tiêu Chính Văn rời khỏi tiệm ngọc, người của Ngô Lân cũng tìm đến.
Thiên Sơn vốn cách tỉnh Xuyên không bao xa, vì vậy, chỉ lái xe mấy tiếng là đã đến chân núi Thiên Sơn!
Tiêu Chính Văn ngẩng đầu nhìn lên không trung, chỉ thấy một luồng ánh sáng màu bạc rực rỡ.
Xung quanh còn có sương mù lượn lờ, rõ ràng là có người bày trận pháp bảo vệ núi ở nhà họ Trương trên Thiên Sơn.
Thấy Tiêu Chính Văn nhìn sương mù trên trời đến mức sững sờ, Trần Thiên Quốc cười khẩy rồi đẩy cửa xuống xe!
Ông ta đưa tay móc một tấm thiệp mời trong ngực ra, đưa cho hai người thanh niên của nhà họ Trương: “Tôi là Trần Thiên Quốc đến dự lễ! Nhờ hai cậu vào báo cáo một tiếng!”Chương 1512: Cút không thì chết
Hai tên đệ tử nhà họ Trương nhận lấy thư mời xong quét mắt nhìn sơ qua rồi lạnh nhạt nói: “Không cần thông báo, vào đi!”
Đây không phải lần đầu tiên Trần Thiên Quốc đến thăm, hai người giữ cửa cũng có ấn tượng với ông ta.
Vì vậy mới không tra hỏi cặn kẽ mà cho nhóm người Trần Thiên Quốc đi qua luôn.
Trần Thiên Quốc đắc ý nhận lại thư mời, cất vào ngực lần nữa rồi nói với mọi người phía sau: “Tốt lắm, mọi người đi theo tôi, tuyệt đối không được đi lung tung đâu đấy!”
Nói xong, ông ta đi vào trong núi.
Mấy người Trần Hân và Tiêu Chính Văn cũng bám sát theo Trần Thiên Quốc, đi vào vườn riêng của nhà họ Trương!
Ngay lúc bước qua trận pháp bảo vệ núi, trong nháy mắt, một cảm giác tan hoang bỗng dưng truyền đến, Trần Hân và ông Đinh bỗng dưng rùng mình.
Chỉ có sắc mặc Tiêu Chính Văn vẫn như thường, không hề bị trận pháp bảo vệ núi ảnh hưởng.
Hai người Trần Thiên Quốc và ông Đinh nhẹ chân quen đường, đi thẳng tới chỗ ở phía sau núi của Trương Lăng Phong.
Đây là lần đầu tiên Tiêu Chính Văn đi vào địa bàn của nhà họ Trương ở Thiên Sơn, đừng thấy nhà họ Trương chỉ nằm sát vách Thiên Sơn mà lầm, trên thực tế, toàn bộ Thiên Sơn lại trải dài ngang dọc, trùng trùng điệp điệp mấy ngàn mét.
Dù nhà họ Trương chỉ nằm ven một vùng Thiên Sơn, lãnh địa cũng mênh mông vô cùng.
Núi xanh trải rộng ngút mắt, tùng xanh liễu biếc, trong rừng cây còn thỉnh thoảng vang lên mấy tiếng thú gọi bầy!
Trần Thiên Quốc vừa đi vào bên trong vừa nghiêng đầu nhìn Tiêu Chính Văn sau lưng mình.
Thấy hai mắt Tiêu Chính Văn không ngừng đánh giá xung quanh, ông ta mừng thầm.
Chỉ mỗi sự mênh mông bát ngát của nhà Trương ở Thiên Sơn cũng đã đủ để chấn chỉnh ông chủ nhỏ chưa trải sự đời như Tiêu Chính Văn.
Lát nữa, nhìn thấy đám người Trương Lăng Phong, Tiêu Chính Văn sẽ sợ đến mức quỳ xuống luôn là cái chắc?
Đúng lúc này, bên trong núi non trùng điệp bỗng hiện lên một luồng sáng mờ chói mắt!
Nhất thời, ngay cả hai ngọn núi hai bên cạnh cũng được chiếu sáng!
Luồng sáng mờ này kéo dài đến tầm nửa tiếng sau mới dần dần yếu bớt.
Trương Lăng Phong vẫn luôn canh giữ bên cạnh hoa Tử Tiêu lại mừng như điên, vội chìa tay ra hái đóa hoa Tử Tiêu kia xuống.
Sau khi hoa Tử Tiêu đội đất trồi lên, luồng ánh sáng đó cũng dần tản đi.
Ngay sau đó, mười mấy tên cao thủ cảnh giới Thiên Vương năm sao hối hả chạy về phía Trương Lăng Phong.
Thấy mười mấy bóng đen xung phong lên núi, trên mặt Trần Thiên Quốc lộ vẻ đắc ý.
Mười mấy cao thủ cảnh giới Thiên Vương long cấp năm sao!
Tuy bây giờ linh khí đã quay về, cường giả cảnh giới Thiên Thần cũng không phải số ít, nhưng chiến trận này cũng đủ để ép cho Tiêu Chính Văn không thể ngóc đầu lên được.
Trần Thiên Quốc nghiêng đầu nhìn Tiêu Chính Văn sau lưng mình, trong lòng lại khinh thường cười nhạt.
Chỉ cần Trương Lăng Phong đến thì Trần Thiên Quốc có thể trở mặt với Tiêu Chính Văn.
Đến lúc đó, dù Tiêu Chính Văn tỏ ra hơi không phục, cũng có thể đầu lìa khỏi xác bất cứ lúc nào!
Ông Đinh bên cạnh cũng hững hờ mỉm cười, sau đó nhìn sâu vào bên trong khu rừng, hiển nhiên là đang hóng hớt xem kịch hay của Tiêu Chính Văn!
Quả nhiên, không lâu sau, Trương Lăng Phong vui vẻ đi ra khỏi rừng rậm!
Nhìn hoa Tử Tiêu trong tay, trong lòng Trương Lăng Phong thầm tính toán, chẳng bao lâu nữa, mình có thể đột phá thành cảnh giới Thiên Thần huyền cấp hai sao rồi, đủ để đè bẹp tất cả bọn đồng trang lứa trong nước!
Đến lúc đó, không chỉ mỗi nhà họ Trương ở Thiên Sơn, ngay cả hắn cũng sẽ nhận được vô số lợi ích.
Có khi ngay cả danh hiệu chàng rể quốc dân cũng sẽ thuộc về hắn!
Đang suy nghĩ, Trương Lăng Phong vô tình ngẩng đầu lên, đúng lúc bắt gặp bản mặt cười híp mắt của Tiêu Chính Văn!
Hả?
Trương Lăng Phong sợ hãi.
Trần Thiên Quốc và ông Đinh vừa thấy Trương Lăng Phong thì đồng thời đổi sắc mặt, nhìn về phía Tiêu Chính Văn nở nụ cười khinh khỉnh.
Không đợi bọn họ mở miệng, Tiêu Chính Văn đã sải bước dài, đi đến bên cạnh Trương Lăng Phong, xòe tay ra, thản nhiên nói với Trương Lăng Phong: “Đưa cho tôi”.
Bàn tay cầm hoa Tử Tiêu của Trương Lăng Phong khẽ run lên!
Nhưng giây kế tiếp, hắn không hề do dự đặt hoa Tử Tiêu vào lòng bàn tay Tiêu Chính Văn.
Thấy cảnh tượng này, Trần Thiên Quốc và ông Đinh đồng loạt hoang mang!
Giờ phút này, đầu óc bọn họ hoàn toàn trống rỗng!
Nó là hoa Tử Tiêu đấy, là hoa Tử Tiêu mà cả nhà họ Trương ở Thiên Sơn đều vô cùng quý trọng!
Cứ giao cho Tiêu Chính Văn dễ dàng vậy sao?
Trần Hân bên cạnh cũng há hốc mồm!
“Những người này đều là bạn tôi, chắc anh cũng biết cái gì nên làm và cái gì không nên làm nhỉ!”
Giọng điệu Tiêu Chính Văn lạnh như băng.
“Vâng vâng vâng, tôi… tôi biết!”
Trương Lăng Phong sợ đến mức đầu cũng không dám ngẩng lên, thậm chí không có cả can đảm nhìn thẳng vào mắt Tiêu Chính Văn!
Tiêu Chính Văn tiện tay cất hoa Tử Tiêu đi, khẽ khàng vỗ bả vai Trương Lăng Phong, cười nói: “Ừ, được đó! Lần sau đừng để tôi đi xa như vậy nữa!”
Nói xong, Tiêu Chính Văn xoay người bỏ đi.
Mười mấy cao thủ nhà họ Trương thấy Tiêu Chính Văn đường đường chính chính