Chương 1544: Uy lực của Bán Bộ Nhân Vương
Đám mây trắng kia biểu trưng cho điều gì không cần nói cũng biết, chỉ là ông lão không nói gì nữa, có một số việc chỉ có thể nói không thể truyền ra ngoài.
Nhưng ông lão không ngờ trận chiến của Tiêu Chính Văn và Lữ Thanh Phong lại chấn động đến Sáng Thế Chủ - Hạo Thiên.
Lẽ nào đúng như lời đồn là Hạo Thiên và Tiêu Chính Văn có mối quan hệ không thể cho người ngoài biết?
Đêm hôm đó bầu trời đêm ở cả Sơn Thành đều sáng rực như ban ngày, một lúc lâu sau ánh sáng chói lóa đó vẫn chưa tan.
Lúc này những người đã từng gặp Bán Bộ Nhân Vương ngoài lãnh thổ mới không khỏi ngạc nhiên thốt lên, đến rồi.
Chỉ thấy trên bầu trời xuất hiện rất nhiều chấm đen giống bậc thang, những chấm đen này đi từ xa bay thẳng về hướng Sơn Thành.
Mọi người đứng bên dưới nhìn lên bầu trời đều lộ vẻ không thể tin được.
Đây là thang trời, chỉ có Nhân Vương thật sự mới được hưởng đãi ngộ này.
Lữ Thanh phong đang nói với cả thế giới, ông ta chỉ còn một chút nữa thôi là chạm đến Nhân Vương.
Mà quyền uy của Bán Bộ Nhân Vương tuyệt đối không cho phép người bình thường như họ khiêu khích.
Những chấm đen đó ngày càng gần, từng chấm đen nhỏ tí cũng dần trở thành từng viên đá hình vuông.
Hơn nữa còn có một ông lão tóc bạc kiêu ngạo đứng trên viên đá đó.
Lúc này ông lão mặc trang phục của võ thuật, tay cầm một thanh phất trần, sau lưng ông ta còn đeo một thanh kiếm Thất Tinh Tang Môn.
Khuôn mặt dài hơn lừa ba tấc đó đầy những vết rỗ.
Khuôn mặt đó thoạt nhìn khiến người ta cảm thấy rợn người.
Người này chính là Lữ Thanh Phong.
Một luồng uy lực mạnh mẽ như đè ép từ trên cao xuống, tất cả võ giả đều lần lượt quỳ xuống.
Lữ Thanh Phong nhìn đám người đã quỳ rạp ở phía dưới xuống thì nở nụ cười khinh thường.
Trong mắt ông ta đám người này đều là đám kiến nhỏ bé.
Dù trong đám người này cũng có không ít cường giả cảnh giới Thiên Thần nhưng trước mặt Bán Bộ Nhân Vương, cảnh giới Thiên Thần có là gì?
Bên dưới rất nhiều tông chủ môn chủ võ tông đều sợ run lẩy bẩy.
Mặc dù mục tiêu của Lữ Thanh Phong không phải là họ, nhưng sát khí mãnh liệt đó vẫn khiến họ cảm thấy run sợ.
Lúc này không ít quân đội chính quy đóng quân trong rừng rậm gần Sơn Thành cũng nhìn thấy cảnh tượng này.
Lúc trước họ vẫn còn ngây thơ cho rằng dù là võ giả mạnh đến mấy cũng sẽ sợ vũ khí nóng.
Nhưng bây giờ nhìn thấy Lữ Thanh Phong bước đi trên không như thiên thần giáng trần thì không khỏi sửng sốt.
Lẽ nào sau khi đạt đến độ cao nhất định, võ giả không sợ vũ khí nóng thật sao?
Rất nhiều sĩ quan đã toát mồ hôi đẫm trán.
Cảnh tượng này quả thật đã vượt xa nhận thức của họ.
Hơn nữa viên đá dài mấy chục mét lại có thể bay trên không trung, chuyện này phản khoa học quá.
Ít nhất họ vẫn chưa từng nghĩ có ngày con người cũng có thể đạt đến trình độ cao như thế.
“Haizz, xem ra sức mạnh của thế tục không đủ để khống chế võ tông”.
Một sĩ quan cao cấp không khỏi bỏ mũ sĩ quan xuống, thở dài nói.
Lúc này các môn chủ ngông cuồng tự đại và đại diện của năm đại danh sơn kia cũng lần lượt cúi đầu, cởi bỏ vẻ kiêu ngạo.
Trước mặt Bán Bộ Nhân Vương, họ nhỏ bé như một hạt cát trong đại dương.
Đây còn là cường giả cảnh giới Bán Bộ Nhân Vương lần đầu tiên xuất hiện trong tầm mắt của mọi người.
Mọi người quỳ bên dưới gần như cùng lúc chắp tay chào ông lão trong không trung.
“Chúng tôi xin chào tiền bối Lữ”.
“Chúng tôi xin chào tiền bối Lữ…”
Nhiều người đều lớn giọng nói với Lữ Thanh Phong đang ở trên cao.
Nhưng Lữ Thanh Phong ở trong không trung kia lại không hề liếc nhìn người bên dưới một cái.
Ông ta nghĩ đám kiến nhỏ bé này chào mình như thế là điều hiển nhiên.
Càng sẽ không có thiện cảm gì với những người đã tôn kính chào mình.
Thậm chí ngay cả viện trưởng của năm đại danh sơn cũng đứng lên cung kính tự giới thiệu bản thân với Lữ Thanh Phong nhưng Lữ Thanh Phong chưa từng liếc nhìn họ.
Đạt đến cấp bậc của ông ta thì những lễ nghi của thế tục đã bị ông ta xem thường.
Còn phải đáp lễ với đám người này sao?
Nằm mơ đi!
Dù sao cũng là Bán Bộ Nhân Vương, cách Nhân Vương siêu mạnh chỉ còn nửa bước.
Chỉ cần vượt qua được ngưỡng cửa này thì ông ta chính là thần trong truyền thuyết, là người trường sinh bất tử trong truyền thuyết.
Sao có thể quan tâm đến lễ nghi của danh sơn gì đó?
Trong mắt đám người họ chỉ có người vô dụng nhất mới kéo bè kết phái.
Bất kỳ ai trong số họ cũng sẽ là sự tồn tại mãi mãi, sao có thể để tâm đến đám kiến nhỏ bé, mạng sống có hạn kia được?
Đây chính là Bán Bộ Nhân Vương, là sự tự tin tuyệt đối mà thực lực mạnh mẽ đem đến cho Lữ Thanh Phong.
Mà sự thật cũng đúng như cũng gì Lữ Thanh Phong nghĩ.
Mặc dù ông ta không để ý đến người của năm đại danh sơn nhưng đám người đó lại không dám tỏ vẻ bất mãn.
Không lâu sau, Lữ Thanh Phong đã bay đến trên bầu trời của cửa tiệm ngọc Vy Nhan, cũng may lúc này Khương Vy Nhan vẫn đang ở tỉnh khác để bàn chuyện hợp tác, không ở Sơn Thành.
Nếu không cũng sẽ bị cảnh tượng này dọa sợ.
Mặc dù Chu Lâm Lâm và đám người nhà họ Chu luôn nhắc nhở bản thân không thể để lộ vẻ vẻ sợ hãi, nhưng vẫn không khỏi run rẩy.
Chỉ thấy Lữ Thanh Phong giơ cánh tay ra chỉ nhẹ vào tiệm ngọc Vy Nhan.
“Rắc rắc”.
Chỉ thoáng chốc cả con phố đều xuất hiện một vết nứt sâu khoảng một trăm mét.
Chỉ là lực của một ngón tay thôi cũng đủ để san bằng cả con phố, đây là sức mạnh đáng sợ đến mức nào?
Ngay khi mọi người đều đang đoán có phải Tiêu Chính Văn đã chạy trốn rồi không thì thấy cánh cửa tiệm ngọc Vy Nhan mở ra, Tiêu Chính Văn vẫn bình tĩnh bước ra khỏi đó.
Ngẩng đầu lên nhìn Lữ Thanh Phong, Tiêu Chính Văn bình tĩnh mỉm cười, sau đó vung tay lên, sát khí và uy lực khiến người khác e dè gần như biến mất ngay lập tức.
“Ừ, khá lắm! Thế mà có thể ngăn được uy lực của tôi, Triệu Thiên Hòa chết không oan”.
Giọng của Lữ Thanh Phong như sấm rền, gần như có thể khiến trời đất sụp đổ tại đây.
Ngay lúc này một bóng người tiến lại gần với tốc độ không thể tin được, bóng người đó tức khắc xuất hiện như một luồng sáng.
Chỉ thấy đối phương mặc một bộ áo dài màu trắng, tóc bạc như đang nói với mọi người rằng ông ta đã trải qua rất nhiều thăng trầm của năm tháng.
Người này chính là Sở Hồng Thiên của Thiên Sơn.
“Ôi! Sao Sở Hồng Thiên của Thiên Sơn cũng đến thế?”
Ông cụ Quý không khỏi nhíu mày.
Sở Hồng Thiên cũng là cảnh giới Bán Bộ Nhân Vương, có thể so được với Lữ Thanh Phong.
Chỉ riêng Lữ Thanh Phong cũng đủ để giết chết Tiêu Chính Văn rồi.
Bây giờ lại thêm một Bán Bộ Nhân Vương nữa, Tiêu Chính Văn còn có cơ hội sống không?
Người xung quanh cũng không khỏi kinh ngạc khi nhìn thấy cảnh tượng này.
Thôi xong!
Hai Bán Bộ Nhân Vương cùng tụ lại đây, chắc chắn không phải là để nói chuyện phiếm, mục tiêu của họ có lẽ chỉ có một, đó là Tiêu Chính Văn.
“Anh Sở?”
Lữ Thanh Phong nhíu mày nhìn Sở Hồng Thiên nói.
Ông ta có thể xem thường đám người võ tông quỳ dưới đất lúc nãy, nhưng lại không thể không lên tiếng chào hỏi Sở Thiên Hồng có thực lực và cảnh giới ngang bằng ông ta.
“Anh Lữ, đừng hiểu lầm, hôm nay tôi đến đây để trợ sức cho anh”.
“Nói thật thì tên này quá hống hách, nếu không phải anh Lữ và cậu ta có thù từ trước thì tôi đã phanh thây cậu ta từ lâu rồi”.
Sở Hồng Thiên không hề che giấu nỗi căm hận của mình với Tiêu Chính Văn.
Mọi người đều đổi sắc mặt.
Ngay cả Sở Hồng Thiên ở Thiên Sơn cũng muốn đánh với Tiêu Chính Văn sao?
“Hừ, dù nói thế nào thì ngày tốt của Tiểu Thái Tông đã hết rồi, dù cậu ta có thể có bản lĩnh thế nào cũng không phải là đối thủ của hai cao thủ cảnh giới Bán Bộ Nhân Vương”.
“Haizz, có thể chết trong tay cường giả cảnh giới Bán Bộ Nhân Vương cũng xem như là thời khắc huy hoàng cả cuộc đời cậu ta”.
Thỉnh thoảng vang lên tiếng bàn tán trong đám người.
Lữ Thanh Phong nhìn Sở Hồng Thiên, lạnh lùng liếc xéo Tiêu Chính Văn đứng bên dưới nói: “Anh Sở, xem ra hôm nay phải nói xin lỗi với anh rồi”.
“Tên này không thể sống quá ba giây nữa”.
Tiêu Chính Văn ngẩng đầu lên nhìn Lữ Thanh Phong và Sở Hồng Thiên, cười khẩy nói: “Chỉ sợ năm phút sau, ông sẽ khóc đến mức không tìm được hướng Bắc nữa kìa”.
Tiêu Chính Văn vừa nói vừa nhảy vọt lên không trung, bay thẳng về phía Lữ Thanh Phong.
Chương 1545: Nhường ông ba chiêu
Thực ra chỉ cần đạt đến cảnh giới Thiên Thần là có thể bay lên không trung.
Lúc trước, khi Tiêu Chính Văn vừa đột phá cảnh giới Thiên Thần một sao, anh đã từng bay qua Âu Lục.
Trong số những người có mặt ở đây, chưa kể đến người của gia tộc lánh đời, ngay cả những đại diện do năm đại danh sơn phái tới cũng có không ít người là cường giả cảnh giới Thiên Thần.
Tuy nhiên, không ai trong số họ dám thi triển kỹ thuật bay trên không, bay ngang với Lữ Thanh Phong và Sở Hồng Thiên.
Bởi vì bọn họ biết rõ, so với cường giả cảnh giới Bán Bộ Nhân Vương, bọn họ chỉ nhỏ bé như con kiến.
Bọn họ chỉ có thể ngưỡng mộ ngước nhìn cường giả cảnh giới Bán Bộ Nhân Vương.
Nhìn thấy Tiêu Chính Văn sắp bay lên không trung, Lữ Thanh Phong hừ một tiếng, vuốt tay áo, một luồng uy lực mạnh mẽ như thủy triều tấn công về phía Tiêu Chính Văn.
Từ đầu đến cuối, Lữ Thanh Phong chẳng hề coi Tiêu Chính Văn ra gì.
Theo ông ta thấy, chuyến đi này của mình không phải là đấu võ với Tiêu Chính Văn, mà là để tuyên bố với cả thế giới rằng sự uy nghiêm của võ tông là bất khả xâm phạm!
Hơn nữa, ông ta chỉ nhẹ nhàng vuốt tay áo, mà luồng uy lực này đã đủ để san bằng một ngọn núi lớn.
Một cường giả cảnh giới Thiên Thần một sao sao có thể chống đỡ nổi!
Đòn này đủ để biến Tiêu Chính Văn thành một đống thịt vụn.
Chỉ là trong lòng Lữ Thanh Phong cảm thấy hơi đáng tiếc.
Mọi chuyện còn chưa bắt đầu đã phải vội vàng kết thúc, hoàn toàn khác xa với suy nghĩ trước đây của ông ta.
Trước khi đến, Lữ Thanh Phong đã từng tưởng tượng ra rất nhiều cách giết Tiêu Chính Văn.
Thậm chí còn nghĩ sẽ khiến Tiêu Chính Văn biến thành sương máu, để răn đe những kẻ hèn hạ dám coi thường năm đại danh sơn.
Nhưng lúc mọi người đều cho rằng Tiêu Chính Văn sẽ chết thì uy lực nặng nề như núi kia đã bị một cái phất tay áo của Tiêu Chính Văn lặng lẽ loại bỏ.
Không chỉ vậy, Tiêu Chính Văn còn bình tĩnh đi về phía Lữ Thanh Phong.
Như thể những chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra.
Nhìn thấy cảnh này, Lữ Thanh Phong không khỏi nhíu mày.
“Không ngờ, tôi đã đánh giá thấp cậu rồi!”
Lữ Thanh Phong lạnh lùng nói.
Lữ Thanh Phong biết rõ uy lực của đòn mình vừa ra.
Đừng nói đến việc Tiêu Chính Văn chỉ là cao thủ Thiên Thần một sao, mà ngay cả cao thủ cảnh giới Thiên Thần địa cấp ba thì sao cũng sẽ nổ tung mà chết trong chốc lát.
Vậy mà Tiêu Chính Văn lại chẳng hề hấn gì.
Có thể thấy, trên người Tiêu Chính Văn đang che giấu bí mật động trời nào đó.
Nhưng dù lai lịch của Tiêu Chính Văn có phi phàm đến đâu thì cũng chỉ là một thằng ranh ở cảnh giới Thiên Thần mà thôi, cũng chẳng thể làm nên sóng to gió lớn gì cả.
Nhìn thấy Tiêu Chính Văn bước tới gần mình, Lữ Thanh Phong chế nhạo: “Thật không biết trời cao đất dày là gì!”
Nói xong, một tay ông ta vẽ trên không trung, một dải khí trắng biến hóa huyền ảo trong không khí.
Dải khí này to bằng cánh tay, phóng về phía Tiêu Chính Văn theo hành động phất tay nhẹ nhàng của Lữ Thanh Phong.
“Bùm bùm bùm!”
Lúc dải khí trắng được phóng ra, một loạt âm thanh chói tai vang lên trên bầu trời.
Lúc này, mọi người đều vô cùng kinh ngạc.
Cùng là điều khiển sấm sét, cùng là dải khí trắng, nhưng trong tay cường giả cảnh giới Bán Bộ Nhân Vương, uy lực lại trở nên vô cùng mạnh mẽ.
Có thể nói một đòn tấn công của Bán Bộ Nhân Vương có uy lực chấn động trời đất!
“Ôi! Chưa kịp bắt đầu mà đã kết thúc rồi!”
Lúc này, một tiếng than thở vang lên trong đám người đang xem trận chiến phía dưới.
Mặc dù Tiêu Chính Văn đáng chết, nhưng người như Tiêu Chính Văn nếu rèn luyện thêm một thời gian nữa, nhất định sẽ trở nên vô cùng tài giỏi.
Đáng tiếc là người có tài năng xuất chúng thường dễ bị người khác đố kỵ!
Nhưng lúc mọi người đều cho rằng Tiêu Chính Văn đã chết thì dải khí trắng kia đột nhiên biến mất, mà Tiêu Chính Văn vẫn vẹn nguyên đi về phía Lữ Thanh Phong.
Cái gì?
Lữ Thanh Phong nhíu chặt lông mày.
“Hừ! Đáng chết!”
Vừa dứt lời, một dải khí trắng khác dày hơn phóng thẳng ra.
Lần này, Lữ Thanh Phong đã càng thêm tức giận nên lực đạo càng mạnh hơn.
Khi dải khí trắng tấn công về phía Tiêu Chính Văn, ngay cả vài tòa nhà cao tầng ở phía xa cũng bị sóng không khí mạnh mẽ san bằng.
Nhưng Tiêu Chính Văn không hề sợ hãi, anh đưa tay lên nắm lấy dải khí trắng đó, sau đó lắc nhẹ.
Bùm!
Ngay sau đó, ánh sáng cuồn cuộn lên như mặt trời mọc giữa bầu trời đêm, khiến không ai dám nhìn thẳng.
Mặc dù đòn tấn công của Lữ Thanh Phong dễ dàng bị Tiêu Chính Văn hóa giải, nhưng ông ta cũng đã trải qua vô số trận chiến sinh tử, có kinh nghiệm vô cùng phong phú.
Không đợi Tiêu Chính Văn kịp ra tay, ông ta lại đưa tay lên, một thanh kiếm khổng lồ đột nhiên chém về phía Tiêu Chính Văn từ phía sau.
“Bùm!”
Tiêu Chính Văn không nghĩ nhiều, cứ thế vung tay, phóng con dao quân đội năm cạnh về phía thanh kiếm khổng lồ trên không trung.
Một làn sóng khí bắn ra mọi hướng!
“Tôi đã nhường ông ba chiêu rồi, nếu còn không gắng sức thì không còn cơ hội nữa đâu!”
Tiêu Chính Văn nói với vẻ mặt rất bình tĩnh.