Chương 1547: Bán Bộ Nhân Vương nổi giận
Lúc này, ngay cả những người bên dưới đang xem trận chiến cũng có thể nhận ra rằng trên người Tiêu Chính Văn đang cất giấu một bí mật lớn.
Bởi vì thực lực anh thể hiện quá mạnh mẽ.
Nếu anh tiếp tục phát triển, rất có khả năng sẽ đột phá lên cảnh giới Nhân Vương trong một khoảng thời gian ngắn.
Đến lúc đó, đám người Lữ Thanh Phong còn là cái thá gì nữa!
Trước mặt Nhân Vương, Bán Bộ Nhân Vương chỉ yếu ớt như một đứa trẻ, thậm chí Tiêu Chính Văn cũng có thể dễ dàng chém chết bọn họ.
Nhưng vào lúc này, màn ánh sáng vàng khẽ lay động.
Ngay sau đó, vô số kiếm khí cùng lúc phóng ra từ trong màn ánh sáng, phóng về phía Lữ Thanh Phong.
Trong nháy mắt vị trí tấn công và phòng thủ thay đổi, vừa rồi Tiêu Chính Văn gần như đã phải chết, nhưng trong nháy mắt, Lữ Thanh Phong lại rơi vào thế nguy hiểm.
Bởi vì đó là kỹ năng độc nhất của Lữ Thanh Phong, nhưng vô số kiếm ảnh đó chân thực đến mức khiến Lữ Thanh Phong toát mồ hôi hột.
“Giết!”
Lữ Thanh Phong gầm lớn, lại giơ kiếm lên chém giết.
Nhưng ông ta không thể ngờ rằng lại phải đối mặt với kỹ năng độc nhất của chính mình.
Từng luồng sáng vụt bay, vô số tiếng kim loại va chạm vang lên.
“Keng keng keng!”
Cho đến cuối cùng, Lữ Thanh Phong lại bị chính chiêu thức của mình đánh lùi mấy chục bước.
Lúc này, trên mặt Lữ Thanh Phong đầy vẻ kinh hãi.
Ông ta vừa phải đối phó với chiêu thức của chính mình, vừa phải để mắt đến Tiêu Chính Văn.
Hơn nữa, điều khiến ông ta càng không thể tin được chính là khí tức của Tiêu Chính Văn không hề bị rối loạn, ngược lại anh còn bình tĩnh nhìn mọi thứ trước mặt.
Xem ra thực lực của Tiêu Chính Văn còn mạnh hơn cả cao thủ Bán Bộ Nhân Vương như ông ta.
Sao có thể thế được?
“Bùm!”
Lúc Lữ Thanh Phong còn đang run sợ thì Tiêu Chính Văn đột nhiên đánh tới.
Tiếng nổ lớn vang lên, cả người Lữ Thanh Phong toát mồ hôi lạnh.
Thậm chí còn không kịp nghĩ nhiều, đã vội vàng giơ nắm đấm chống đỡ.
“Bùm!”
Tiếng nổ lớn vang lên, hai người lại tách ra xa.
Lúc này, Lữ Thanh Phong chỉ cảm thấy cánh tay tê dại, sao bay đầy trước mắt.
Bây giờ Lữ Thanh Phong mới thực sự cảm nhận được mức độ nghiêm trọng của vấn đề. Dưới cú đánh vừa rồi, Tiêu Chính Văn không hề nhúc nhích, trong khi ông ta lại phải lùi lại ba bước.
Điều này chứng tỏ điều gì?
Có nghĩa là từ đầu đến giờ, đối phương vẫn chưa phát huy hết sức lực!
“Thằng nhãi, xem ra hôm nay tôi phải thể hiện hết bản lĩnh cho cậu thấy mới được!”
Sắc mặt Lữ Thanh Phong vô cùng khó coi.
Vừa dứt lời, khí tức quanh người Lữ Thanh Phong đột nhiên thay đổi.
Uy thế mạnh mẽ của Bán Bộ Nhân Vương đột lên bay lên từ dưới chân ông ta và phóng thẳng lên trời.
Những kiếm ảnh phản ngược lại kia cũng biến mất.
“Không xong rồi! Lữ Thanh Phong định dùng hết sức lực rồi!”
Ông cụ Quý vô cùng căng thẳng, thầm đổ mồ hôi vì Tiêu Chính Văn.
Mặc dù đến lúc này, biểu hiện của Tiêu Chính Văn đã rất tốt, nhưng dù gì cảnh giới của anh cũng thấp hơn Lữ Thanh Phong.
Khoảng cách về cảnh giới chắc chắn khiến Tiêu Chính Văn không thể trở thành đối thủ của Lữ Thanh Phong.
Lúc nãy hai bên giao chiến kịch liệt như vậy là vì Lữ Thanh Phong vẫn chưa dùng toàn bộ sức lực.
Vừa rồi ông ta chỉ dùng thái độ chơi đùa để thi đấu với Tiêu Chính Văn mà thôi.
Nhưng lúc này, từ vẻ mặt nghiêm túc của Lữ Thanh Phong có thể thấy ông ta đã quyết tâm muốn giết Tiêu Chính Văn.
Cao thủ cảnh giới Bán Bộ Nhân Vương chỉ cần muốn giết thì có thể giết chết cao thủ cảnh giới Thiên Thần trong chớp mắt.
Đây là sự khác biệt lớn nhất giữa Nhân Vương và Thiên Thần.
Có thể thực hiện hóa suy nghĩ và khống chế sức mạnh trời đất một phương, chính là chỗ đáng sợ của cảnh giới Nhân Vương.
Lúc này, dường như mọi người đều có thể cảm nhận được sát khí nồng nặc trong không khí.
Ánh mắt Lữ Thanh Phong càng trở nên lạnh lẽo.
Khí thế quanh người mạnh hơn lúc trước rất nhiều.
“Xẹt!”
Giữa trời đột nhiên xuất hiện tia sét, sau đó tiếng sấm kinh thiên động địa vang lên.
“Ầm ầm ầm!”
Cùng với tiếng sấm vang lên, vô số tia sét xuất hiện trên bầu trời, bao phủ lấy đầu Tiêu Chính Văn như những hạt mưa.
“Lữ Thanh Phong thực sự có thể biến hóa biển sét Côn Luân?”
Nhìn thấy cảnh tượng này, các cao thủ cảnh giới Thiên Thần phía dưới đều vô cùng kinh ngạc.
Với sự xuất hiện của biển sét, khí thế quanh người Lữ Thanh Phong càng trở nên hừng hực.
“Thằng nhãi, hôm nay tôi sẽ phá lệ một lần để cho cậu lĩnh giáo thế nào là thực lực của Bán Bộ Nhân Vương!”
Vừa dứt lời, bóng dáng của ông ta dần biến mất.
Trong giây tiếp theo, Lữ Thanh Phong đã xuất hiện trước mặt Tiêu Chính Văn.
“Xoạt!”
Lữ Thanh Phong đột nhiên vung tay, kiếm Thất Tinh Tang Môn chém về phía vai Tiêu Chính Văn mà không hề báo trước.
Tốc độ của ông ta nhanh đến mức mắt thường không thể bắt kịp!
Tiêu Chính Văn chỉ cảm thấy một luồng gió hướng về phía vai mình, anh thậm chí còn không kịp nghĩ nhiều, trên ngực vụt ra tia đỏ
“Keng!”
Thanh giáo dài Liệt Long màu đỏ kia dường như bảo vệ chủ nhân theo bản năng, phóng ra đối đầu với kiếm Thất Tinh Tang Môn của Lữ Thanh Phong.
Phản lực mạnh mẽ khiến Tiêu Chính Văn lùi về phía sau vài bước.
Ngay sau đó, một đám mây đen lớn lại vây lấy Tiêu Chính Văn vào biển sét.
Tiếng sét lúc này càng dày đặc hơn lúc trước.
Như thể trời đất nơi đây muốn chôn vùi Tiêu Chính Văn!
Uy lực của trời đất cuồn cuộn như muốn phá hủy cả thế giới, vô số tia sét rơi xuống đầu Tiêu Chính Văn như những hạt mưa.
Lúc này, Tiêu Chính Văn chỉ cảm thấy sức mạnh quanh mình đang nhanh chóng tan biến.
Đây là sự trấn áp mạnh mẽ của trời đất đối với Tiêu Chính Văn.
Sức mạnh to lớn này đã vượt qua phạm vi mà con người có thể tưởng tượng.
Lúc này, Lữ Thanh Phong đã hoàn toàn khống chế được Tiêu Chính Văn nhờ uy lực của trời đất.
Mọi người dường như đã nhìn thấy cảnh cái chết thê thảm của Tiêu Chính Văn dưới lưỡi kiếm của Lữ Thanh Phong.
“Haiz! Suy cho cùng cách biệt cảnh giới vẫn quá lớn! Cảnh giới Bán Bộ Nhân Vương đã đáng sợ đến vậy, chẳng lẽ cảnh giới Nhân Vương có thể hủy diệt cả trời đất à?”
Ông cụ Quý thầm thở dài, đồng thời cũng cảm thấy tiếc thương cho Tiêu Chính Văn.
Sau khi Tiêu Chính Văn chết, e rằng trong vòng trăm năm, thậm chí là nghìn năm nữa, Hoa Quốc cũng sẽ không có một thiên tài nào tài giỏi như Tiêu Chính Văn.
“Hừ! Đối mặt với thực lực tuyệt đối, thì mọi phản kháng đều trở nên vô nghĩa!”
Lạc Trường Sinh ngồi dưới theo dõi trận chiến nói với vẻ chế nhạo.
Gã không thể quên được vẻ mặt kiêu ngạo của Tiêu Chính Văn trước đây.
Càng không thể quên được cảnh Tiêu Chính Văn dám đuổi một viện trưởng của học viện kiếm Thiên Sơn như gã.
Từ khi linh phí phục hồi, ai dám coi thường người của Thiên Sơn?
Ai dám vô lễ với viện trưởng của năm đại danh sơn như vậy!
Tiêu Chính Văn đáng chết!
Bất luận Tiêu Chính Văn có phải Tiểu Thái Tông thật hay không thì đều phải chết!
Lạc Trường Sinh nghiến răng nhìn cảnh tượng trước mắt, ước gì chiêu tiếp theo của Lữ Thanh Phong có thể khiến Tiêu Chính Văn tan xác, như vậy mới có thể khiến nỗi hận trong lòng gã nguôi ngoai.
Cách đó không xa, Sở Hồng Thiên đang theo dõi trận chiến cũng nở nụ cười lãnh đạm.
Mặc dù Tiêu Chính Văn có nhiều điểm nổi trội, hơn nữa còn có thể đột phá hai ba cảnh giới trong lúc giao chiến với Bán Bộ Nhân Vương.
Nhưng cho dù là vậy thì đã sao chứ?
Dù sao anh cũng chỉ là một thằng ranh con cảnh giới Thiên Thần mà thôi, ở trước mặt Bán Bộ Nhân Vương, cảnh giới Thiên Thần chẳng là gì cả.
Lúc này Tiêu Chính Văn đã cảm nhận được chút nguy hiểm.
Dù sao thực lực hiện giờ của anh vẫn chỉ dừng lại ở cảnh giới Thiên Thần thiên cấp bốn sao.
Chỉ cách Bán Bộ Nhân Vương một bước, nhưng sự cách biệt này vẫn là một trời một vực.
Cho dù anh hiểu rõ về trận pháp hơn Lữ Thanh Phong, nhưng anh vẫn không thể thu hẹp khoảng cách quá lớn giữa cảnh giới Bán Bộ Nhân Vương và Thiên Thần.
Lúc này, Lữ Thanh Phong nhìn Tiêu Chính Văn với vẻ tự mãn, khóe miệng nhếch lên giễu cợt nói: “Chỉ cần cậu quỳ xuống nhận lỗi thì hôm nay tôi sẽ suy nghĩ đến việc giữ cho cậu toàn thây!”
Chương 1548: Chân khí
Lữ Thanh Phong cho rằng chỉ cần ông ta đánh hết sức thì cuộc chiến hôm nay đã không còn phải thấp thỏm nữa.
Mặc dù đang đối mặt với một người nhỏ tuổi cảnh giới Thiên Thần, Lữ Thanh Phong cũng dùng hết sức để đánh một cú, điều này cũng xem như là nỗi tủi nhục với cao thủ cảnh giới Bán Bộ Nhân Vương.
Nhưng chỉ cần giết được đối phương thì ai dám xem thường ông ta?
“Để cho tôi toàn thây sao? Ông không cảm thấy mình vui quá sớm rồi à?”
Tiêu Chính Văn cười khẩy đáp.
Cái gì?
Đã đến nước này mà Tiêu Chính Văn còn dám coi thường ông ta?
Lữ Thanh Phong không khỏi tức giận trợn trừng hai mắt, con ngươi đen láy của ông ta như thể phun ra hai ngọn lửa.
“Này chàng trai, không ai có thể sống sót trong cú đánh sấm sét. Không quá mười giây nữa là cậu sẽ bị thiên lôi thiêu chết tại đây”.
Lữ Thanh Phong cảm thấy không hả giận, chỉ vào Tiêu Chính Văn quát: “Chỉ dựa vào một thằng nhãi chưa đến ba mươi tuổi như cậu mà cũng dám khiêu khích tôi à?”
“Năm đó tôi ở ngoài lãnh thổ xông pha chiến trường, cậu còn chưa ra đời đâu. Ở trước mặt tôi, cậu chỉ đáng cúi đầu nhận tội thôi”.
Thật ra sức mạnh trong cơ thể Tiêu Chính Văn đang tiêu hao với tốc độ cực nhanh.
Chỉ cần sức mạnh trong cơ thể anh bị rút cạn, tiếp theo dù trước đó anh đã trải qua lễ rửa tội của Lôi Hải Côn Luân thì cũng sẽ chết trong hàng nghìn tia sấm chớp đó.
Nhưng ngay khoảnh khắc sức mạnh của Tiêu Chính Văn sắp bị rút cạn, trên gương mặt Tiêu Chính Văn lại xuất hiện nụ cười khẩy.
“Chỉ dựa vào ông mà cũng muốn khiến tôi chôn mình trong biển sấm sét sao?”
Vừa dứt lời chỉ thấy Tiêu Chính Văn hơi nhắm mắt lại.
Lúc này tất cả người xem trận chiến đều nghĩ Tiêu Chính Văn đã bỏ cuộc.
Nhưng ngay sau đó bỗng có một tiếng động cực lớn kinh thiên động địa vang lên.
“Ầm!”
Một luồng chớp từ trên trời đánh xuống.
Mây đen lơ lửng trên đỉnh đầu Tiêu Chính Văn bị tia chớp xuyên qua, thoáng chốc đã biến mất không còn tung tích.
Không chỉ thế mà sấm chớp dày đặc như mưa lúc nãy cũng dần tan đi, như thể gặp phải khắc tinh nào đó.
Cái gì?
Lữ Thanh Phong không khỏi tái mặt vì kinh ngạc, hơn nữa người xem trận đấu cũng đều ớn lạnh.
Đây…
Đây là Nhân Vương thiên kiếp à?
Hả?
Sở Hồng Thiên vừa dấy lên suy nghĩ này, rồi sau đó lắc đầu thầm nói không đúng.
Sấm chớp của Nhân Vương thiên kiếp là màu tím, còn sấm sét này lại màu bạc.
Lẽ nào là một loại sức mạnh không bị trời đất chấp nhận xuất hiện, mới dẫn đến việc trời đất tức giận?
“Đúng thế, là cảm giác này”.
Tiêu Chính Văn từ từ mở mắt ra, lúc này mọi thứ diễn ra trước mắt anh đều có sự thay đổi rất lớn.
Anh dường như có thể nhìn thấy từng phân tử và nguyên tử trong không khí.
Hơn nữa từng luồng khí tức màu trắng hình thành nên một vòng xoáy cuồn cuộn trong người Tiêu Chính Văn.
Đây là chân khí từng được ghi chép trong Thiên Sơn Thư Lục.
Mặc dù không ít đệ tử võ tông vẫn luôn nghĩ nội công mình luyện là đang luyện chân khí.
Chỉ là họ không biết chân khí thật sự luôn tiềm ẩn trong đất trời.
Nhưng thứ họ tu luyện chỉ là không khí xung quanh mà thôi.
Trong Thiên Sơn Thư Lục lại có ghi chép rất rõ ràng về chân khí.
Trong mà không đục là thật!
Nổi mà không chìm là thật!
Nuôi dưỡng vạn vật đều là thật!
Ba điều này không thể thiếu một, chỉ có giác ngộ chân lý vạn vật mới có thể hiểu được chân khí.
Sau khi Tiêu Chính Văn mở mắt ra, khí tức xung quanh anh cũng theo đó thay đổi.
Một luồng khí tức không yếu hơn Lữ Thanh Phong phát ra từ trong cơ thể Tiêu Chính Văn.
Lúc này khí thế của Tiêu Chính Văn giống như cầu vồng, thậm chí quanh anh hình thành một bức tường chân khí vây chặt Tiêu Chính Văn trong đó.
“Sao… sao cậu có thể đột phá cảnh giới Bán Bộ Nhân Vương?”
Lữ Thanh Phong cực kỳ ngạc nhiên nhìn Tiêu Chính Văn.
Bán Bộ Nhân Vương không chỉ dựa vào giác ngộ mới có thể đột phá được mà còn cần phải có sự tích lũy về mặt thời gian.
Nếu không thì cả thế giới này đã đầy rẫy cường giả Bán Bộ Nhân Vương rồi.
“Không! Cậu ta không đột phá Bán Bộ Nhân Vương, nhưng…”
Sở Hồng Thiên lấy làm lạ lên tiếng nhắc nhở.
Chỉ là ông ta cũng không rõ nguyên nhân về sự thay đổi trên người Tiêu Chính Văn.
Tiêu Chính Văn chỉ lạnh lùng nói: “Giết ông, không cần đột phá”.
Vừa dứt lời Tiêu Chính Văn đã đâm một giáo đến.
Đòn tấn công này như thể động đến cả bầu trời, lại hệt như hoàn toàn được tích hợp với vạn vật của thế gian này.
Nói cách khác vạn vật đều là giáo, thậm chí kể cả không khí trong không trung.
Uy lực này đâu phải là thứ mà kiếm ảnh vô biên lúc nãy của Lữ Thanh Phong có thể so sánh?
Dường như đòn tấn công này có thể đâm thủng vũ trụ, thậm chí đâm đến thiên cung.
Lữ Thanh Phong không dám nghĩ nhiều vội vàng vung kiếm ra đỡ lấy thanh giáo dài trong tay Tiêu Chính Văn.
Nhưng thanh kiếm dài của ông ta chưa chạm đến thanh giáo dài Liệt Long màu đỏ của Tiêu Chính Văn đã bị một lực vô hình cực lớn đánh bay ra xa.
“Phụt!”
Cơ thể Lữ Thanh Phong vẫn chưa rơi xuống đất mà đã nôn ra một ngụm máu.
Nhìn thấy cảnh tượng này, tất cả người xem bên dưới đều ngây người.
Lữ Thanh Phong nôn ra máu ư?
Ông ta là cường giả Bán Bộ Nhân Vương đấy.
“Chuyện… chuyện này sao có thể?”
“Cậu… cậu…”
Lữ Thanh Phong ôm ngực, lảo đảo đứng dậy không dám tin nhìn Tiêu Chính Văn.
Lúc này Hạo Thiên đứng ở đằng xa quan sát thấy hết mọi chuyện khẽ gật đầu, quay đầu lại nhìn Tiêu Long ở bên cạnh nói: “Xem ra ông lo lắng dư thừa rồi”.
Tiêu Chính Văn nhíu chặt mày nói: “Tôn thượng, Tiêu Chính Văn nó…”
“Ha
NgonTinh.vn - Đọc truyện online, đọc truyện hay
Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện hay. Ngontinh.vn luôn tổng hợp và cập nhật các chương truyện một cách nhanh nhất.
ngontinh.vn