Chương 1550: Dưới Nhân Vương, không có đối thủ
Ai dám tưởng tượng, một cường giả cảnh giới Bán Bộ Nhân Vương lại bị một thanh niên tát điên cuồng chứ!
Điều khiến người ta dở khóc dở cười nhất là vị cường giả cảnh giới Bán Bộ Nhân Vương kia lại không dám làm gì cả
Chỉ có thể cúi đầu chịu đựng những cái tát.
Điều kinh khủng nhất là ông ta lại là Sở Hồng Thiên của Thiên Sơn.
Mà cả tỉnh Xuyên được Thiên Sơn coi như sân sau của nhà mình.
Cảnh tượng này như thể bị một tên vô danh đánh đập và mắng mỏ ngay trên sân sau của nhà mình, vậy mà bản thân lại không dám nói nửa lời.
Lúc này, đám người Lạc Trường Sinh càng thêm xấu hổ, mặt đỏ bừng bừng.
Sở Hồng Thiên bị Tiêu Chính Văn ức hiếp như vậy, bọn họ cũng vô cùng mất mặt.
Viện trưởng thì đã sao?
Thủ lĩnh thì đã sao?
Ngay cả cường giả Bán Bộ Nhân Vương từ vùng ngoài lãnh thổ trở lại còn bị người ta đè bẹp trên mặt đất, thì bọn họ có là cái thá gì?
“Hôm nay, tôi không muốn giết người nữa, nhưng ông phải nhớ cho kỹ, nếu người của Thiên Sơn còn dám hành động ngang ngược thì tôi nhất định sẽ đánh tới Thiên Sơn, khiến Thiên Sơn các người diệt môn! Cút!”
Tiêu Chính Văn vung tay, lại thêm một cái tát vang dội giáng xuống mặt Sở Hồng Thiên, khiến ông ta bay ra hơn mười mét, sau đó lăn thêm ba bốn mét rồi đâm sầm vào cột điện bên đường rồi mới dừng lại.
Sở Hồng Thiên chật vật bò dậy khỏi mặt đất, nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Tiêu Chính Văn với vẻ vô cùng phẫn uất.
Nhưng cuối cùng vẫn không dám hé răng nửa lời!
Đối với những người đã sống hàng trăm năm như bọn họ, thể diện không còn quan trọng bằng tính mạng!
Chỉ có người sống mới có thể diện để nhắc tới, một cái xác chết thì làm gì còn thể diện nữa!
Tiêu Chính Văn từ từ bước đến gần đám đông, mọi người tự động dạt ra tạo thành một con đường, sau đó cúi thấp đầu không dám nhìn vào ánh mắt của Tiêu Chính Văn.
Lúc này, trong lòng mọi người đều vô cùng kính sợ Tiêu Chính Văn.
Bao gồm cả Lạc Trường Sinh cũng lùi sang một bên với vẻ run sợ.
Theo bọn họ thấy, đây vốn dĩ là trận chiến thể hiện uy lực của Lữ Thanh Phong sau khi trở về, nhưng không ngờ cuối cùng lại phải nuốt hận chịu nhục.
Không ai có thể ngờ rằng hai vị cường giả cảnh giới Bán Bộ Nhân Vương đến đây, một người thì bị Tiêu Chính Văn giết ngay tại chỗ, còn một người bị Tiêu Chính Văn cảnh cáo, nhưng cũng không dám nói nửa chữ!
Mặc dù đám người Lạc Trường Sinh đang siết chặt nắm đấm, hận không thể liều mạng đấu với Tiêu Chính Văn.
Nhưng cuối cùng, bọn họ vẫn không đủ dũng khí để đối mặt với cái chết.
Cho dù bọn họ liều mạng giết Tiêu Chính Văn thì kết quả cũng chỉ có một, đó là phải chết!
Ngay cả Sở Hồng Thiên cũng chỉ có thể nhẫn nhịn thì sao bọn họ dám làm loạn trước mặt Tiêu Chính Văn.
Nhưng điều duy nhất an ủi được lòng bọn họ là người giết Lữ Thanh Phong là Tiểu Thái Tông của nhà họ Quý.
Mọi người đều là cường giả vùng ngoài lãnh thổ, ít nhất thì những cường giả vùng ngoài lãnh thổ như bọn họ cũng không phải bị một tên trong giới thế tục ép không ngẩng nổi đầu.
Trong số hàng nghìn người, chỉ có ông cụ Quý biết rõ, người trước mặt không phải là Tiểu Thái Tông của nhà họ Quý mà là một chàng trai trẻ họ Tiêu.
Mặc dù nhà họ Quý cũng có rất nhiều thế hệ trẻ tài giỏi, nhưng so với chàng trai này thì chẳng là gì cả.
Khoảng cách khác biệt này không chỉ đơn giản là tư chất.
Mà giống như khi bạn leo được một trăm mét lên ngọn núi cao, thì đối phương đã đứng trên đỉnh núi.
Tiêu Chính Văn lúc này, trong mắt bất cứ ai, cũng đều là cường giả số một.
Ngay cả các viện trưởng của năm đại danh sơn cũng phải kinh ngạc trước thực lực của Tiêu Chính Văn.
Trong số thế hệ trẻ ngày nay, căn bản không có ai có thể so sánh nổi với anh.
Ngay cả những tiền bối có thể so sánh với Tiêu Chính Văn cũng vô cùng hiếm hoi.
“E rằng sau trận chiến hôm nay, người này đủ ngang tài ngang sức đấy với năm đại danh sơn rồi”.
Trong đám người, một ông lão nói với vẻ khó khăn.
Kế sau Võ Thần Tông, Tiêu Chính Văn rõ ràng đã trở thành một thế lực mới.
Hơn nữa lực chiến của Tiêu Chính Văn vô cùng mạnh mẽ, có thể ép hai vị cường giả cảnh với Bán Bộ Nhân Vương không ngóc đầu lên được.
Mà cho đến bây giờ, Võ Thí Thiên vẫn chưa thể hiện sức mạnh.
Nói cách khác, sự xuất hiện của Tiêu Chính Văn sẽ là một ngôi sao mới còn chói lọi hơn cả Võ Thí Thiên!
Mãi cho đến khi bóng lưng của Tiêu Chính Văn biến mất khỏi tầm mắt của mọi người, đám đệ tử của Hoa Sơn mới chạy trốn trong tuyệt vọng.
Lúc này ông cụ Quý thất thần nhìn về phía tiệm ngọc.
Đã có lúc, ông cụ Quý cũng giống như những người khác, cho rằng Tiêu Chính Văn cần mượn uy thế của Tiểu Thái Tông mới có thể kiêu ngạo đứng vững giữa các cường giả vùng ngoài lãnh thổ.
Nhưng bây giờ thì sao?
Chưa kể đến Tiểu Thái Tông đã sớm qua đời, ngay cả trong thời kỳ huy hoàng, Tiểu Thái Tông đâu thể chiến đấu với Lữ Thanh Phong như vậy?
Người số một dưới Bán Bộ Nhân Vương thì cũng chỉ là người dưới Bán Bộ Nhân Vương mà thôi, chẳng có tư cách gì để chiến đấu với Bán Bộ Nhân Vương cả.
Nhưng Tiêu Chính Văn thì sao?
Trong vài chiêu ngắn ngủi, anh đã có thể giết Bán Bộ Nhân Vương.
Ngay cả Tiểu Thái Tông đấu với Tiêu Chính Văn cũng chẳng thể coi là thù địch.
Người ta cần thân phận Tiểu Thái Tông sao?
Hoàn toàn không cần!
Lúc này, ông cụ Quý vô cùng khâm phục Tiêu Chính Văn.
Dù Tiêu Chính Văn mới chỉ ngoài hai mươi, nhưng hoài bão trong lòng anh cũng đủ đè bẹp ông lão đã sống mấy trăm năm.
Ngay cả Quý Sương Nhi cũng kinh ngạc nhìn theo Tiêu Chính Văn.
Lúc trước, cô ta luôn cho rằng Tiêu Chính Văn không xứng để mạo danh chú năm của cô ta.
Thậm chí còn cảm thấy Tiêu Chính Văn đã làm nhục danh tiếng chú năm Tiểu Thái Tông.
Trong lòng cô ta, Tiêu Chính Văn luôn bám vào nhà họ Quý, nếu không có sự bảo vệ của nhà họ Quý thì Tiêu Chính Văn đã chết từ lâu rồi.
Nhưng bây giờ, Tiêu Chính Văn lại dùng hiện thực vô cùng tàn khốc để tát cô ta một cái thật mạnh.
Với thực lực này, người ta còn cần sự bảo vệ của nhà họ Quý sao?
Ngược lại, nhà họ Quý phải dựa vào uy danh của người ta để tiếp tục tồn tại mới đúng!
“Chú Năm!”
Lúc Tiêu Chính Văn đi ngang qua đám người nhà họ Quý, Quý Sương Nhi vô thức gọi.
Nhưng Tiêu Chính Văn không hề quan tâm mà đi thẳng về tiệm ngọc Vy Nhan.
Quý Sương Nhi thở dài, cắn môi.
Mặc dù đối phương không trả lời cô ta, nhưng hành động của Tiêu Chính Văn đã nói lên tất cả.
“Trận chiến hôm nay nhất định sẽ gây chấn động thế giới. Nếu tôi đoán không nhầm thì anh chàng này hẳn là có lai lịch không tầm thường!”
Một ông lão tóc bạc nhìn chằm chằm theo bóng lưng của Tiêu Chính Văn và thở dài nói.
Ở tuổi của Tiêu Chính Văn là đã có thể giết Lữ Thanh Phong trước mặt mọi người, mọi người có mặt ở đây đều hiểu điều đó có ý nghĩa gì!
“Theo tôi thấy, cũng chỉ có thiên tài ở vùng ngoài lãnh thổ mới có đủ tư cách so tài với cậu ta. Trong thế tục, người dưới Nhân Vương không ai là đối thủ của chàng trai này!”
Một ông lão khác cũng thở dài, nhìn về phía tiệm ngọc xa xa.
Khi đám đông giải tán, kết quả của trận đấu này cũng được công khai.
“Cái gì? Lữ Thanh Phong bị giết rồi?”
“Ôi vãi! Chẳng phải Lữ Thanh Phong đã là Bán Bộ Nhân Vương rồi sao? Sao lại bị một tên cảnh giới Thiên Thần một sao tàn sát?”
“Một sao gì chứ! Bây giờ người ta đã đạt cảnh giới Thiên Thần thiên cấp bốn sao rồi!”
“Cho dù là Thiên Thần bốn sao thì cũng không đủ để thách thức Bán Bộ Nhân Vương!”
Bỗng chốc, năm đại danh sơn và các môn phái võ tông đều đang thảo luận về vấn đề này.
Đồng thời, kết quả của trận chiến này cũng bắt đầu được lan truyền rầm rộ trên mạng.
Ngay cả Thiên Tử cũng nhận được tin tức, xem từng dòng bình luận trên mạng, Thiên Tử hít một hơi thật sâu, nhíu mày nghi hoặc hỏi: “Lẽ nào là cậu ấy? Bán Bộ Nhân Vương! Không ngờ, cậu ấy chỉ mất năm năm mà lực chiến đã tiến bộ nhiều như vậy!”
Nói xong, Thiên Tử tắt máy, trên mặt lộ ra nụ cười thích thú.
Mặt khác, một số cao thủ của năm đại danh sơn cũng tập hợp lại để bàn bạc biện pháp đối phó.
Chương 1551: Đời sau của Lý Tịnh
Sau khi thảo luận một hồi, năm đại danh sơn hầu như thống nhất cho rằng nên lôi kéo Tiêu Chính Văn bằng mọi cách để phục vụ cho riêng mình.
Suy cho cùng thế lực hiện nay của Hoa Quốc đã vô cùng phức tạp, nếu có thêm một thế lực khác đủ mạnh chống đối với năm đại danh sơn, thì cục diện sẽ chỉ gây bất lợi hơn cho năm đại danh sơn!
Mặc kệ Tiêu Chính Văn có thật sự là Tiểu Thái Tông của nhà họ Quý hay không, thực lực của anh cũng đã đủ để thu hút sự chú ý của năm đại danh sơn!
Hơn nữa, có thể giết chết cao thủ của Bán Bộ Nhân Vương, thì việc lôi kéo anh cũng sẽ không làm tổn hại đến thể diện của năm đại danh sơn!
Nhưng duy nhất chỉ có Hoa Sơn vẫn kiên quyết cho rằng nên tập hợp thế lực mạnh nhất của năm đại danh sơn cùng nhau tiêu diệt Tiêu Chính Văn!
Nếu không, đợi đến khi Tiêu Chính Văn lớn mạnh, thì hậu quả sẽ rất khó lường.
Dù sao trước đó Tiêu Chính Văn đã từng cảnh cáo Sở Hồng Thiên, nếu người của Thiên Sơn còn làm xằng làm bậy, thì anh sẽ san bằng Thiên Sơn!
Điều này cho thấy, Tiêu Chính Văn hoàn toàn không có thiện cảm nào với năm đại danh sơn.
Ngược lại, rất có thể trong lòng anh có thù địch với năm đại danh sơn!
Sau khi thảo luận gần một ngày, năm đại danh sơn vẫn không thể đạt đến sự thống nhất, cuối cùng chỉ có thể cụt hứng đi về!
Vào lúc này, trong một cung điện ở trên ngọn núi cao nhất của Thiên Sơn, hai người đàn ông mặc áo đen đang ngồi uống trà nói chuyện phiếm!
Một người đàn ông mặc áo đen đặt tách trà xuống và nói: "Anh Lý, không ngờ anh lại đến thăm tôi, tôi đúng là có phúc ba đời!"
Người đàn ông khác mặc áo đen khá lịch lãm chỉ cười dửng dưng!
Cụ ta chính là một trong những người kế thừa của Lý Tịnh thời tam nguyên trong thời kỳ thịnh vượng của nhà Đường.
Bây giờ cụ ta cũng là một nhân vật vô cùng đáng sợ ở vùng ngoài lãnh thổ.
Nghe nói, sau Lý Tịnh thời tam nguyên, nhà họ Lý đã xuất hiện rất nhiều nhân tài, mỗi thế hệ đều có một thế hệ trẻ có năng lực cực cao!
Người trước mặt này chính là cháu trai đời thứ mười lăm của Lý Tịnh, Lý Chính Đạo!
Cụ ta cũng là nhân vật hàng đầu của nhà họ Lý hiện nay!
Nhưng người ngồi đối diện cụ ta lại là sư phụ của Sở Hồng Thiên, Âu Dương Nghi, được xưng là Kiếm Tiên của Thiên Sơn!
"Anh Âu Dương khách sáo quá, thật ra tôi cũng chỉ là thuận đường ghé thăm người bạn cũ thôi, Hoa Sơn có thể thống trị được năm đại danh sơn trong tương lai hay không đều phụ thuộc vào bản lĩnh của anh Âu Dương rồi!"
Lý Chính Đạo mỉm cười mở miệng nói.
"Thống trị năm đại danh sơn ư? Haiz! Hoa Sơn bây giờ còn có thực lực này hay không vẫn còn rất khó nói. Trước đây, trong thế tục đã xuất hiện một người kỳ quái, không biết anh Lý có nghe nói chưa?”
Âu Dương Nghi khẽ nhíu mày nói.
Người kỳ quái mà Âu Dương Nghi nhắc đến dĩ nhiên là Tiêu Chính Văn.
Một người có cảnh giới Thiên Thần thiên cấp bốn sao lại lĩnh ngộ ra được chân khí!
Thực ra với thực lực hiện giờ của cụ ta cũng chỉ mới tìm được cánh cửa bước vào đó mà thôi.
Với thực lực bây giờ của cụ ta, sao có thể so sánh được với Bán Bộ Nhân Vương chứ?
Theo như thường lệ, chỉ sau khi đạt đến Bán Bộ Nhân Vương mới có thể lĩnh ngộ được sự tồn tại của nguyên khí, sau đó cùng với thời gian tiến thẳng đến cảnh giới Nhân Vương!
Đây là một quá trình không thay đổi qua các thời đại, tất cả mọi người đều phải đi theo hướng này.
Thậm chí kể cả cụ ta và Lý Chính Đạo cũng không ngoại lệ!
"Người thanh niên này, tôi cũng có nghe nói đến, nghe nói cậu ta còn chưa đến ba mươi tuổi! Nhưng bên trong chắc còn có rất nhiều điều bí ẩn, ngay cả Bạch Khởi năm đó, ở độ tuổi của cậu ta cũng không thể có được thành tựu như vậy!”
"Nhưng tất cả mọi người trên thế giới đều biết rằng, Bạch Khởi không những là chiến thần của Đại Tần, mà còn là nhân vật mà người đời sau không thể vượt qua được! Tôi nghĩ, tốt nhất nên đối xử tốt với một người như vậy thì hơn!”
"Hơn nữa, theo tôi thấy, anh Âu Dương tốt nhất không nên xen vào chuyện của thế tục, nếu như để lỡ mất thời cơ tốt nhất, e rằng Thiên Sơn sẽ càng khó thống trị được năm đại danh sơn!”
Lý Chính Đạo nói với vẻ mặt nghiêm nghị.
Tin tức về việc Tiêu Chính Văn giết chết Lữ Thanh Phong sớm đã lan truyền khắp nơi.
Lý Chính Đạo cũng đã từng nghe thấy rất nhiều tin đồn về Tiêu Chính Văn, nhưng Lý Chính Đạo có thể khẳng định người này tuyệt đối không phải là Tiểu Thái Tông!
Khác với những người khác, Lý Chính Đạo đã từng đích thân bước vào trụ sở của Thiên Đạo Minh Ước và nhìn thấy di thể của Tiểu Thái Tông.
Lý Chính Đạo là một trong những người chứng kiến Tiểu Thái Tông tử trận!
Cho dù nhà họ Quý có bản lĩnh lớn đến đâu cũng không thể khiến người chết sống lại được!
"Anh Lý đang nói đến việc liên quan đến Tiểu Thái Tông sao?"
Âu Dương Nghi vừa nói, vừa đưa mắt nhìn Lý Chính Đạo!
"Thực ra bất cứ ai có công với Hoa Quốc cũng không nên bị năm đại danh sơn chèn ép, tôi nghĩ, chắc hẳn ông và tôi cũng đoán được thân phận của cậu ta rồi!"
Lý Chính Đạo lạnh nhạt nói.
Sau đó lại nhấp một ngụm trà, Lý Chính Đạo nghiêm mặt nói: "Còn nữa, anh Âu Dương đâu cần phải giành quyền lợi với người của thế tục chứ? Ở đẳng cấp của chúng ta, tiền bạc và địa vị đều là phù du, sao phải làm khó cậu ta?"
"Theo tôi được biết, anh Âu Dương đã bí mật cho người đối phó với nhà họ Lãnh của Giang Trung, những người thường dân thôi mà, cho dù anh Âu Dương không ra tay thì bọn họ còn có thể sống được mấy ngày?"
Âu Dương Nghi là cao thủ số một ở giai đoạn sau Bán Bộ Nhân Vương, hơn nữa gần như sắp có bước đột phá.
Chỉ cần cụ ta bước thêm bước nữa, thì có thể đạt đến cảnh giới Nhân