Chiến Thần Bất Bại

Chương 1815


trước sau

Tiêu Chính Văn vừa nói vừa chỉ một ngón tay vào ông lão tóc bạc đứng cạnh Đoàn Hải Long.

 

“Tiêu Chính Văn, cậu hỗn láo!”

 

Ông lão tóc bạc tiến đến trước một bước tức giận nhìn Tiêu Chính Văn nói: “Cậu chẳng qua chỉ đánh bại Cừu Vạn Lý, nếu không cậu chắc chắn sẽ chết dưới Thiên Tinh Trận không…”

 

Nói đến đây ông lão tóc bạc cũng cảm thấy lời mình nói không đúng.

 

“Không gì cơ? Chắc chắn sẽ chết không nghi ngờ sao? Theo ý của ông thì ông ta giết tôi là điều đương nhiên, còn tôi giết ông ta lại quy phạm quy tắc của võ tông à?”

 

Dứt lời, Tiêu Chính Văn lại nhấc chân lên giẫm mạnh lên đùi Cừu Vạn Lý, bên tai chỉ nghe thấy tiếng xương cốt đứt gãy rõ ràng.

 

Cừu Vạn Lý đau đớn há hốc mồm, nhưng lại không thể phát ra một âm thanh nào được.

 

Hai mắt cụ ta đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào chân trái bị gãy của mình, muốn giơ tay che lại nhưng cả người không thể động đậy.

 

Cú đá vừa rồi của Tiêu Chính Văn đã làm gãy xương sống của cụ ta, đừng nói với tới đùi, giờ có muốn ngồi dậy cũng khó khăn.

 

Cừu Vạn Lý miễn cưỡng ngẩng đầu lên nhìn ông lão tóc bạc trên bục cao, ánh mắt hiện lên vẻ cầu xin.

 

Bây giờ cụ ta chỉ cầu xin ông lão áo trắng đừng chọc giận Tiêu Chính Văn nữa, thà cho cụ ta chết thoải mái chứ cụ ta không muốn bị Tiêu Chính Văn dằn vặt đến chết.

 

“Hừ! Tiêu Chính Văn, bất kể cậu nói thế nào cũng được, trong quá trình diễn ra cuộc

thi, làm hại đến mạng người đều là quy phạm quy tắc liên minh võ thuật. Đây là liên minh võ thuật, Thương Lĩnh là trụ sở chính của liên minh võ thuật”.

 

“Đúng hay sai không đến lượt một thằng ranh con như cậu có thể quyết định. Bây giờ, cậu lập tức buông Cừu Vạn Lý ra!”

 

Ông lão tóc bạc trợn hai mắt lên chỉ vào Tiêu Chính Văn.

 

Cùng lúc đó, mọi người trên bục cao đều nhìn thấy rõ một tay đang chắp sau lưng của ông lão tóc bạc đã siết chặt một thanh kiếm ngắn dài hai mươi centimet.

 

“Thả Cừu Vạn Lý ra ư? Được thôi!”

 

Tiêu Chính Văn cười nhạt rồi bỗng nhấc chân lên đá mạnh vào người Cừu Vạn Lý.

 

“Rầm!”

 

Một tiếng động cực lớn vang lên, cơ thể Cừu Vạn Lý bị đá văng ra hơn hai mươi mét bay lên bục cao như một viên pháo.

 

“Ầm!”

 

Cả người Cừu Vạn Lý nặng nề rơi trên bục cao, bụi văng tung tóe.

 

Lúc này cả người từ trên xuống dưới của Cừu Vạn Lý đã dính đầy máu, khóe miệng chảy ra máu, cơ thể liên tục co giật.

 

Không lâu sau cụ ta chết ngay tại chỗ.

 

Ôi!

Mọi người bên dưới đều thấy ớn lạnh, đó là Cừu Vạn Lý đấy trời ạ!


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện