Đường Thiên mở to hai mắt, chỉ cảm thấy toàn thân tràn ngập lực lượng. Giấc ngủ vừa rồi rất ngon, hắn cứ tu luyện bảy ngày thì sẽ ngủ ngon lành một giấc.
Thể lực có thể khôi phục từ từ, nhưng mệt mỏi về mặt tâm lý lại không cách nào tiêu trừ, giấc ngủ có thể cải thiện điều này. Hơn nữa, tu luyện thời gian dài tuy kinh mạch được cường hóa nhưng cũng sẽ lưu lại một chút nội thương, khi ngủ, chân lực sẽ chữa trị phần nội thương này.
Cho dù là cao thủ lợi hại, qua một thời gian ngắn cũng sẽ ngủ một giấc.
Nhìn lên trần nhà, suy nghĩ của Đường Thiên bay xa.
Lại một ngày mới...!
Xoạt, giơ hai tay lên cao, Đường Thiên nằm trên giường hô to một tiếng: “Đường Thiên, cố gắng lên!”
Hô xong, hắn nhảy khỏi giường, rửa mặt xong bèn đi về phía đầu xe. Ra đến đầu xe, một con Thiên Mã màu bạc lọt vào tầm mắt gã, con Thiên Mã này không phải vật thực mà do chân lực trong đá ngôi sao biến ảo thành.
Thiên Mã màu bạc kéo theo thùng xe cũng màu bạc, bay xuyên qua tầng mây, tốc độ cực kỳ nhanh chóng.
Đường Thiên nhìn xuống cảnh sắc nhanh chóng rút lui bên dưới, ngoài thùng xe có một tầng chân lực, gió không lọt vào được. Trong tầng mây dầy đặc như mây này, vô cùng thú vị. Đường Thiên vò đầu gãi tai, ngồi trên xe bao ngày thế rồi mà giờ mình mới phát hiện cảm giác phi hành thú vị như vậy.
Xe bạc Thiên mã, cao cấp hơn bất cứ cỗ xe nào gã từng ngồi. Bất luận tốc độ phi hành hay độ cao đều cực kỳ xuất sắc.
“Đại nhân!” Xa phu chú ý thấy Đường Thiên vội vàng hành lễ.
Đường Thiên cười he he: “Cỗ xe này không tồi!”
“Tốt lắm đấy ạ!” Xa phu không nhịn được khen: “Quả không hổ danh Thiên Mã bạc, lần đầu tiên thuộc hạ điềuk hiển cỗ xe cao cấp như vậy, cảm giác thật tuyệt vời!”
“Ha ha ha ha!” Đường Thiên vô cùng đắc ý, chống nạnh ngửa mặt lên trời cười to.
“Có điều, thưa đại nhân.” Xa phu nói: “Chúng ta cần tìm một nơi bổ sung nước và đồ ăn, nước và đồ ăn trên xe đã không còn nhiều.”
“Gần đây có thành thị nào không?” Đường Thiên hỏi.
“Thưa không.” Xa phu kinh nghiệm vô cùng phong phú, lập tức đưa ra đề nghị: “Có điều, chúng ta chỉ cần tìm một kiếm thôn là có thể tiếp tế đồ ăn và nước uống rồi.”
“Kiếm thôn?” Lần đầu tiên Đường Thiên nghe thấy danh từ này.
“Ừ.” Xa phu nói: “Chòm sao Ô Nha rất hoang vu, cằn cỗi, nơi đây hầu như không sản xuất được gì, hơn nữa nước uống và nước tưới tiêu cũng rất ít, cho nên ít có thành thị, nhiều nhất chỉ là các thôn trang, thôn trạng tại chòm sao Ô Nha đa phần là kiếm thôn. Không biết vì sao, chòm sao Ô Nha không thích hợp trồng trọt.”
“Vậy bọn họ kiếm đồ ăn đâu ra?” Đường Thiên kinh ngạc hỏi.
“Phần lớn là thương đội bên ngoài vận chuyển vào.” Xa phu nói: “Bọn họ dùng Ô Nha Kim đổi lấy đồ ăn.”
“Ô Nha Kim? Là cái gì?” Đường Thiên càng thêm hiếu kỳ.
“Chóm ao Ô Nha có một loại tinh hồn thú rất kỳ lạ, dân bản xứ gọi nó là thạch sa thú. Thạch sa thú thích nuốt các thứ đất đá, trong cơ thể chúng thường bảo tồn rất nhiều kim loại, những kim loại này chỉ tồn tại ở chòm sao Ô Nha, cho nên mọi người mới gọi là Ô Nha Kim. Thương nhân bên ngoài rất thích thu mua Ô Nha Kim, mọi người đều dùng nó để đổi lấy đồ ăn.”
“Thật kỳ lạ...” Đường Thiên vẻ mặt ngạc nhiên, đột nhiên gã chú ý thấy bên dưới có động tĩnh: “Ồ, đó là cái gì?”
Một thôn bên dưới đang xảy ra chiến đấu kịch liệt.”
“Không tốt!” Xa phu biến sắc: “Là thạch sa thú! Chúng đang vây công thôn! Trời đất ơi, sao lại có nhiều thạch sa thú như vậy? Chẳng lẽ có thạch sa thú vương?”
“Đó là thạch sa thú à?” Đường Thiên mở to hai mắt, tò mò quan sát.
Hình thể thạch sa thú cao lớn, có đầu và tứ chi, cao khoảng bốn đến năm mét, một số con cao lớn thậm chí có thể đạt tới bảy mét. Thân thể chúng hoàn toàn do cát và đá tạo thành tướng mạo xấu xí. Mặc dù không linh hoạt nhưng động tác của chúng hoàn toàn không chậm, hơn nữa lực lượng cực lớn. Nắm đấm của nó là một tảng đá lớn, một quyền đánh xuống khiến đất đá rung chuyển, bùn đất văng khắp nơi.
Những thôn dân phía dưới chỉ có thể bại lui.
“Thạch sa thú thường rất ngu ngốc, bọn chúng chắc chắn không thể tổ chức vây công như vậy được, nhất định phải có một con thạch sa thú vương!” Sắc mặt xa phu lộ vẻ sợ hãi.
Đường Thiên cảm thấy xa phu nói rát có lý, thạch sa thú phía dưới như thủy triều, số lượng sợ phải lên tới hơn ngàn con. Phòng thủ của thôn dân đã bị hủy thành tổ ong,t ình hình vô cùng nguy hiểm.
Thế công quy mô lớn như vậy rất có khả năng có một thú vương đang chỉ huy.
Nhưng ánh mắt Đường Thiên không ngừng quét qua đám thạch sa thú song lại không phát hiện ra chút tung tích nào của thú vương. Mà lúc này thôn dân bến dưới đã không gắng gượng nổi, dần có dấu hiệu tan vỡ.
“Tiểu Húc Húc! Đi thôi!”
Đường Thiên gọi lớn một tiếng, chân đạp vào vòng bảo hộ, cặp cánh khổng tức giang rộng. THần sắc gã vô cùng hưng phấn, mài đe sắt bao nhiêu ngày như vậy, chịu bao nhàm chán, giờ rốt cuộc cũng có chỗ xả.
Nhìn chiến trường kịch liệt bên dưới, Đường Thiên chỉ cảm thấy máu huyết sôi sục, chiến ý dâng trào.
Đạp lên vòng bảo hộ, Đường Thiên giang hai tay, tung người nhảy xuống.
๑๑۩۞۩๑๑
Tạ Thanh đâm thẳng thanh kiếm vào cơ thể thạch sa thú trước mặt, chân lực bùng phát, rầm, trên cơ thể khổng lồ của thạch sa thú lộ ra một cái hố lớn cỡ miệng chén.
Thân thể thạch sa thú trì trệ lại, ánh sáng trong mắt biến mất, hóa thành một đống cát đá.
Tạ Thanh bất chấp mồ hôi nhỏ xuống, hắn để ý thấy em gái mình đang cực kỳ nguy hiểm, chân lại đột nhiên phát lực, thân hình lập tức xuất hiện bên cạnh thân thể thạch sa thú như tia chớp, trường kiếm trong tay lại đâm thẳng vào cơ thể thạch sa thú.
Mũi kiếm truyền lại lực cản cứng rắn,