Đường Thiên nhìn chằm chằm vào con thạch sa thú trước mặt, sắc mặt nghiêm nghị. Con thạch sa thú vương trước mặt tỏa ra khí tức nguy hiểm.
Trực giác gấp mười tám lần khiến Đường Thiên vô cùng nhạy cảm với nguy hiểm. Từ lúc gã hạ xuống đất tới giờ, thạch sa thú bình thường dưới tay gã chẳng khác nào chém rau cắt dưa,không một con thạch sa thú nào khiến gã cảm thấy nguy hiểm!
Xem ra là một đối thủ lợi hại đây!
Ánh mắt Đường Thiên bừng lên vẻ hưng phấn, chiến ý trong lồng ngực càng rực cháy.
Cảm giác giao đấu với đối thủ lợi hại luôn khiến Đường Thiên hưng phấn không kiềm nổi.
Không hề nghĩ ngợi, hai chân phát lực, thân hình Đường Thiên nhún xuống, lao về phía thạch sa thú như mũi tên. Năm ngón tay rủ xuống, lướt qua không khí, trên đầu ngón tay sáng lên một điểm đỏ, ánh sáng nhanh chóng bùng lên, đùng, một loạt ánh lửa sáng lên trên đầu ngón tay, đùng, một chuỗi tia lửa tách khỏi đầu ngón tay Đường Thiên, ánh lửa nhanh chóng trở nên rực rỡ chói mắt.
Thân hình như gió mang theo một quầng lửa hoa lệ chói mắt!
Con mắt màu nâu của thạch sa thú bừng sáng, giơ nắm tay phải lên.
Nắm tay phải kim loại ngăm đen hiện lên rõ rệt trong mắt Đường Thiên, con ngươi gã bất giác co rụt lại, toàn bộ bàn tay đều bằng kim loại!
Nắm đấm của thạch sa thú đã hóa kim loại hoàn toàn! Bàn tay kim loại màu đen lốm đốm những vệt vàng kim như lông trâu, nhìn từa phía xa như những vì sao giữa màn đêm, thần bí và mỹ lệ.
Hỏa Liêm Quỷ Trảo và nắm đấm của thạch sa thú vương đánh thẳng vào nhau!
Ầm!
Vô số ánh lửa bùng nổ từ Hỏa Liêm Quỷ Trảo của Đường Thiên, như những ngọn pháo hoa nhen nhóm. Mà chân lực hành thổ bành trướng trong nắm đấm của thạch sa thú cũng đột nhiên bùng nủ, mặt đất cứng rắn như gợn sóng khuếch tán ra bốn phía.
Năm ngón tay Đường Thiên tê rần, chân lực hành thổ kinh người mang theo lực lượng khổng lồ, Đường Thiên cảm giác mình như đang liều mạng với một cái búa tạ.
Có điều, đối phương hiển nhiên cũng không khá hơn bao nhiêu, Đường Thiên vô cùng âm hiểm bỏ thêm Hạc Thân Kình bén nhọn vào trong Hỏa Liêm Quỷ Trảo cương mãnh dữ dằn.
Bản thân trảo công đã am hiểu sắc bén rồi, gia tăng thêm Hạc Thân Kình, thân hình thạch sa thú vương cũng không khỏi lay động.
Đường Thiên hét lớn một tiếng, trảo ảnh như gió, dùng mau đánh nhanh.
Keng keng keng!
Thiết trảo như nủng đỏ không ngừng đập xuống, mỗi trảo lại mang theo tia lửa văng khắp nơi, tiếng va đập dày đặc tới mức người ta không thở nổi.
Ánh lửa bao phủ thân hình hai người, Tạ Thanh chỉ có thể thấy hai bóng người lờ lờ trong tia lửa.
Lúc này Lăng Húc mới giết tới.
Khi Đường Thiên vừa gọi, hắn còn đang vùi đầu vào tu luyện, bộ dạng lúc này vẫn đầm đìa mồ hôi. Lăng Húc nhìn lướt qua, mũi thương bạc trong tay như độc long xuất động, tê tê tê, tiếng trường thương xé gió vang lên không dứt bên tai.
Lăng Húc lang thang bên ngoài đã lâu, kinh nghiệm chiến đấu vô cùng phong phú, mặc dù lần đầu thấy thạch sa thú nhưng chỉ giao thủ đôi chút đã thăm dò được nhược điểm của đám to con này.
Thân hình của hắn tráng kiện, qua lại như điện, mỗi thương điểm ra không hề thất bại.
Thương pháp vốn thiên về chiến đấu tốc độ cao, hắn như một sát thần, nơi nào đi qua người ngã ngựa đổ.
“Thật lợi hại!” Tạ Uyển ngây người, ánh mắt nàng bị Lăng Húc thu hút.
Thương như lưu tinh, tua đỏ như lửa, tóc bạc phất phới, áo trắng tua kim.
Như thiếu niên này!
Vừa xuất hiệnd dã thu hút ánh mắt của Tạ Uyển.
Lăng Húc xung phong dọc theo bức tường đất của kiếm thôn, chỉ qua lại vài lần, áp lực ép lên bức tường đất lung lay sắp đổ lập tức biến mất.
Thần sắc Tạ Thanh hoảng sợ, ánh mắt hắn bị trận kịch chiến giữa Đường Thiên và thạch sa thú vương thu hút nhiều hơn. Một người một thú chiến đấu hăng say, tràng diện vô cùng nóng bỏng.
Ngay cả đám thạch sa thú hung hãn không sợ chết đều lao nhao dẹp sang, chỉ cần không cẩn thận lọt vào chiến trường lập tức bỏ mạng.
Đường Thiên đánh tới tới mức sung sướng vô cùng.
Gã hoàn toàn không lưu thủ, thực ra với tạo nghệ hiện tại của gã về Hỏa Liêm Quỷ Trảo, muốn lưu thủ cũng không thể. Mỗi đòn đều phải dùngt oàn lực, tiết tấu chiến đấu nhanh tới mức gã hoàn toàn dựa vào bản năng.
Nhưng... thật thoải mái!
Đường Thiên chỉ hận không thể ngửa mặt lên trời hét một tiếng dài, gã không nhớ nổi mình đã mài đe sắt biết bao nhiêu ngày, tu luyện tẻ nhạt buồn chán tới cực điểm. Giờ chiến ý bị đè nén đã hoàn toàn bùng nổ.
Quỷ Trảo không dạy Đường Thiên bất cứ chiêu thức nào của Hỏa Liêm Quỷ Trảo, Đường Thiên cũng chỉ hiểu cách ma sát với không khí tạo ra tia lửa. Song Đường Thiên lại không hề lo lắng hay sợ hãi, ngược lại, các chiêu thức không đầu không đuôi cứ thế tiện tay vung ra.
Gã gần như dựa hoàn toàn vào trực giác, điều này cũng khiến chiêu thức không còn quỹ tích, không hề lặp lại.
Tia lửa dữ dằn càng lức càng khó nắm bắt.
Thạch sa thú vương chỉ cảm thấy áp lực đột nhiên tăng vọt.
Bỗng nhiên, phương xa vang lên một tiếng rít sắc bén, the thé chói tai, khiến tâm thần Đường Thiên hoảng hốt. Ánh mắt thạch sa thú vương ánh lên vẻ âm u, nhanh chóng bứt ra thối lui, không buồn nhìn lại Đường Thiên, lập tức bay vút ra xa.
Ầm ầm!
Tất cả thạch sa thú thối lui như thủy triều, chỉ để lại một đống cát đá.
Mặt đất rung chuyển, thanh thế kinh người.
Ngay cả Đường Thiên và Lăng Húc cũng bị thanh thế kinh khủng đó làm cho giật mình, có điều cả hai đều không truy kích. Đôi mắt Đường Thiên chỉ lặng lẽ quan sát con thạch sa thú vương, thân hình thạch sa thú vương nhanh chóng biến mất không còn tăm hơi.
Lăng Húc thở phào một hơi, tóc bạc trên trán đã ướt nhẹp toàn mồ hôi.
Thể lực hắn vốn không còn thừa bao nhiêu, chém giết như vậy cũng đã mệt tới không thở nổi.
“Rút lui!”
“Thạch sa thú rút lui rồi!”
๑๑۩۞۩๑๑
Thôn dân hoan hô vang dội, một nụ cười nhẹ khó lòng thấy nổi hiện lên trên khóe miệng hắn.
Cảm giác này, thật tuyệt vời...
Đột nhiên, một chiếc khăn tay được đưa tới.
“Cám ơn anh!”
Giọng cô bé nhẹ nhàng như nước, mang theo vẻ e lệ.
Lăng Húc hơi ngạc nhiên, hắn ngẩng mặt lên, một gương mặt thanh tú khả ái hiện lên trong tầm mắt. Tạ Uyển thấy ánh mắt Lăng Húc, hơi bối rối, nhét chiếc khăn vào tay Lăng Húc rồi quay người bỏ chạy.
Lăng Húc vẻ mặt buồn bực nhìn chiếc khăn tay trắng như tuyết, lại nhìn mình mồ hôi đầm đìa.
Bé thế này, lau sao hết...
Lăng Húc nỏi thầm trong lòng rồi nhét bừa vào túi, hắn quyết định cứ tắm rửa thoải mái còn hơn.
Ánh mắt hắn chuyển sang phía đường