Hành động này của Lăng Húc vượt ngoài dự đoán của mọi người.
Toàn bộ chiến trường đều bị hành động này làm cho xáo động. Thạch sa thú nổi giận gầm lên một tiếng, định đánh về phía hắn, song Tạ Thanh lập tức hiểu ý Lăng Húc, trường kiếm trong tay đột nhiên ngâm lên một tiếng, kiếm quang tăng vọt, cuốn láy thạch sa thú vương.
Tiếng nổ ầm ầm lập tức vang khắp toàn trường, sóng khí còn mãnh liệt hơn vừa rồi, tựa như gió bão.
Thạch sa thú xung quanh bị sóng khí dư âm quét trúng, như bị thanh búa tạ đánh phải ngã xấp ngã ngửa, nhanh chóng hóa thành bùn đất.
Lăng Húc như một lưỡi đao xẹt qua đậu hũ.
Hỏa Liệt Điểu phóng hết toàn lực như một ngọn lửa cuồng bạo, mà Lăng Húc trên người nó lại như lưỡi đao sắc bén lạnh lẽo ẩn bên trong ngọn lửa.
Đám thạch sa thú hình thể khổng lò, dưới tay bọn họ lại yếu ớt như tờ giấy.
Ánh sáng màu đỏ bạc thẳng tắp như đao!
Đột nhiên, ánh mắt Lăng Húc lay động kịch liệt, vài thân hình hiện ra khiến con ngươi gã co rụt lại.
Tìm thấy các người rồi!
Phía xa cách hơn mười thước, một ông lão ngồi trên xe lăn, ánh mắt trống rỗng, khóe miệng mỉm cười nghiền ngẫm.
“Hỏa Liệt Điểu, lên!”
Tiếng rống của Lăng Húc lượn lờ trong gió.
Ánh mắt Hỏa Liệt Điểu sáng lên, tốc độ vốn nhanh như gió lại đột nhiên tăng lên, trên lưng nó, Lăng Húc chỉ cảm thấy cảnh sắc nhanh chóng lui lại phía sau, hóa thành những đường cong mơ hồ.
Cơn gió trước mặt bỗng đầy cảm giác áp bức khiến người ta hítt hở không thông. Tiếng gió rít ầm ầm như sấm khiến hắn không nghe thấy gì.
Song Lăng Húc không hề sợ hãi, ngược lại chỉ cảm thấy huyết mạch sục sôi, chiến ý bừng bừng!
Hắn có thể nhận ra thực lực đối phương còn cường đại hơn hắn nhiều.
Khí tức đối phương như một cái ao lạnh sâu không thấy đáy, Lăng Húc cũng không tìm nổi nơi nào để hạ thủ. Bao năm lưu lạc, ánh mắt hắn đã vô cùng chuẩn xác, kinh nghiệm chu đáo. Ai có thể dây vào, ai không nên chạm, hắn đều biết. Tính khí hắn nóng nảy, song tuyệt đối không trêu chọc những đối thủ không thể chạm vào, đây là nguyên nhân giúp hắn sống sót tới giờ.
Ông lão mù tước mắt là đối tượng tuyệt đối không thể chạm vào, nếu là trước đây chắc chắn hắn đã quay đầu bỏ đi.
Song hiện giờ chiến ý dâng trào mãnh liệt trong lòng hắn.
Đúng vậy, ngươi không phải đối thủ của hắn.
Nhưng...
Lăng Húc, ngươi sợ ư?
Ngươi sợ ư?
Ngươi đang nhu nhược à?
Thương trong tay ngươi run ư?
Ý chí trong lòng ngươi còn cứng rắn không?
Lý tưởng của ngươi còn tỏa sáng rực rỡ không?
Tiếng khsi lưu nổ vang bên tai như tiếng sấm, ngăn cản tất cả mọi thứ bên ngoài, lại khiến âm thanh trong lòng hắn càng thêm rõ ràng.
Như cảm nhận được ý chí của Lăng Húc, Hỏa Liệt Điểu bên dưới bỗng dưng rướn cổ, một tiếng kêu sắc bén như đao đâm thảng tới trời cao, khiến người người run sợ!
Hỏa Liệt Điểu, ngươi cũng khao khát xung phong ư?
Hỏa Liệt Điểu, ngươi cũng khao khát chiến đấu ư?
Hỏa Liệt Điểu, ngươi sẽ mãi mãi dũng cảm, không hề sợ hãi?
Chạy với tốc độ cao khiến tầm mắt trở nên mơ hồ, song khuôn mặt Lăng Húc lại mỉm cười sáng lạn. Nụ cười như ánh nắng, như ngọn lửa, thiếu niên cuồng dã dũng cảm, kiên nghị như sắt thép.
Hỏa Liệt Điểu nương theo thế lao tới, bàn chân khô gầy cứng rắn, năm ngón duỗi thẳng, đâm xuyên vào bùn đất, bóng dáng màu đỏ lửa dột nhiên như mọc từ dưới đất lên, lại như theo ngọn lửa tức giận, mang theo thiếu niên tóc bạc hung hãn đánh thẳng về phía ông lão ngồi xe lăn trên vách đá.
Tóc bạc tung bay, thương ngâm như rồng, tiếng ngâm xuyên thẳng không trung!
Ánh bạc khắp trời hóa thành một điểm sáng chói mắt, đâm thẳng tới.
Thiên địa biến sắc, chỉ riêng cặp mắt màu cam trong suốt.
Một thương đó, tên là
Chính Nghĩa Bản Tâm Tứ!
๑๑۩۞۩๑๑
Đường Thiên không chú ý tới chiến trường, tất cả sức chú ý của hắn đều đặt lên hai người trước mặt. Gã nghe thấy tiếng gầm của Tiểu Húc Húc, nhưng tâm thần chẳng vì vậy mà phân tâm.
Đường Thiên trong chiến đấu là đáng sợ nhất.
Hắn như một tay thợ săn lão luyện quan sát con mồi trước mặt, trong lòng nhanh chóng suy tính tìm kiếm cơ hội hạ thủ.
Hai kẻ địch không hề yếu, nhưng mình có Binh và Quỷ Trảo giúp đỡ, đáng tiếc Ma Địch không ở đây, bằng không phần thắng càng lớn. Có điều Đường Thiên cũng chẳng mấy để ý tới điểm này.
Ánh mắt Đường Thiên hạ xuống thiếu niên sắc mặt tái nhợt, xem ra thiếu niên bệnh tật kia là đối tượng đột phá không tồi.
“Ông chú, ngươi với Quỷ Trảo giết thằng nhcó kia mất bao lâu?” Đường Thiên hỏi.
Ông chú có Thiên Không Hổ, như hổ thêm cánh, thực lực tiến thêm một bước. Lại thêm Quỷ Trảo, muốn giết thiếu niên bệnh tật kia hẳn không vấn đề.
Vấn đề bây giờ là, hai người mất bao lâu mới diệt được hắn.
Đường Thiên biết thực lực mình tuyệt đối không bằng gã có vẻ ngoài hung ác độc địa kia. Binh và Quỷ Trảo mất bao nhiêu thời gian giết thiếu niên bệnh tật, mình sẽ phải cuốn lấy đối phương bấy lâu.
“Năm phút.” Binh suy nghĩ một chút rồ nói.
Hắn không phản bác kế hoạch chiến đấu của Đường Thiên, kế hoạch này khá hợp lý. Với thực lực hiện giờ của Đường Thiên muốn hạ một người cũng khá khó khăn. Nhưng trực giác cường đại vô song của Đường Thiên khiến gã trở thành kẻ đeo bám thích hợp nhất.
Hơn nữa...
Nghĩ tới chiến đáu sắp tới, trong lòng Binh đầy mong đợi. Trận chiến lần trước cùng Kim Cương không khiến hắn thỏa mãn. Hắn xuất thân binh lính, máu chiến vượt xa đám võ giả bìnht thường.
Hơn nữa giờ có thêm Thiên Không Hổ, hắn càng ham chiến.
Năm phút...
Ánh mắt Đường Thiên khóa chặt vào gã trung niên khoác áo choàng đen kia, biểu tượng trên áo choàng đã biểu lộ thân phận của đối phương.
Hỏa Nha Đao Phủ, Quách Đông, hạng 9928 trên Thiên Lộ Bảng!
Cường giả trên Thiên Lộ Bảng, chỉ nghĩ thôi Đường Thiên đã thấy hưng phấn rồi. Có thể giao thủ cùng cường giả như vậy đủ hiểu rõ thực lực bản thân, cũng đủ biết thực lực mình rốt cuộc đạt tới mức nào!
Đây là lần đầu tiên gã gặp được cao thủ trên bảng.
Thiên Lộ Bảng, hạng 9928!
Đi nào, để ta xem xem ngươi mạnh thế nào!
Chiến ý Đường Thiên sôi trào, con mắt bỗng hiện lên màu máu, xông thẳng ra ngoài.
Ngay khi Đường Thiên xôngt ới, Quách Đông