“Ông mà nói thêm một chữ nữa thì chết!”
Tiêu Chính Văn quay đầu lại nhìn Đồng Thiên Thư, lạnh lùng nói.
Nghe thế sắc mặt Đồng Thiên Thư thay đổi, lửa giận cũng bùng lên.
Tiêu Chính Văn cũng ngông cuồng quá, cụ ta là trưởng lão học viện kiếm thuật Thiên Sơn đấy.
Thế mà lại dám uy hiếp cả cụ ta?
“Hôm nay, Tiêu Chính Văn tôi nói cho tất cả môn phái võ tông bao gồm cả năm đại danh sơn biết, cho dù là ai đang ở trong thế gian này bắt buộc phải tuân thủ luật pháp Hoa Quốc, ai dám làm trái đều quy vào tội chết”.
“Chẳng phải Trương Hồng Học muốn giết người tránh họa sao? Vậy thì được, học viện kiếm thuật Thiên Sơn không nhất thiết phải tồn tại nữa, Long Nguyệt!”
Tiêu Chính Văn ra lệnh, Long Nguyệt mặc một bộ đồ bình thường bước ra khỏi đám đông đi đến trước mặt Tiêu Chính Văn, đứng nghiêm nói: “Long Vương, có thuộc hạ!”
“Truyền lệnh của tôi, mười phát vũ khí hạt nhân, mục tiêu là học viện kiếm thuật Thiên Sơn, năm phút sau tôi muốn xem học viện kiếm thuật biến mất khỏi nơi này”.
Tiêu Chính Văn vừa dứt lời, Long Nguyệt chào theo kiểu quân đội nói: “Rõ!”
Lệnh vừa được ban ra, người dân cả Hoa Quốc đều nghe rõ mồn một qua tivi.
Ngay cả Trương Hồng Học cũng khiếp sợ đến độ mặt mày trắng bệch, vội vàng ôm chân Tiêu Chính Văn nói: “Cậu Tiêu, xin cậu hãy nương tay, học viện kiếm thuật Thiên Sơn có đến hàng nghìn đệ tử. Cầu xin cậu rộng lòng tha cho họ đi”.
Bốp!
Tiêu Chính Văn giơ chân lên đạp một cú khiến Trương Hồng Học văng ra xa mười mấy mét, chỉ vào khách mời trong hội trường lạnh lùng nói: “Chẳng phải vừa rồi ông muốn giết chết họ ở
“Chỉ có mạng người Thiên Sơn ông mới quý sao? Lần này chỉ là cảnh cáo, nếu còn lần sau tôi chắc chắn sẽ san bằng Thiên Sơn. Long Nguyệt, chấp hành lệnh”.
“Rõ!”
Long Nguyệt lấy điện thoại ra bấm gọi một dãy số, sau đó nhắc lại mệnh của Tiêu Chính Văn lần nữa.
Chưa đầy hai phút, mười mấy vũ khí hạt nhân hạng nặng lần lượt bay lên trời nhắm thẳng về phía học viện kiếm thuật Thiên Sơn.
“Thôi xong! Thông báo cho tất cả mọi người mau chạy khỏi học viện kiếm thuật”.
Lạc Trường Sinh vừa chạy vừa sốt ruột hét lên.
Nhưng tất cả mọi người đều ngơ ngác nhìn Lạc Trường Sinh không hiểu tại sao lại bảo mọi người chạy ra khỏi học viện.
Hơn nữa Thiên Sơn có quy định, không thể tùy ý đi lại giữa các viện, rời khỏi học viện kiếm thuật thì có thể đi đâu?
Vào lúc này mười mấy vệt sáng trắng rơi từ trên trời rơi xuống.
“Ầm ầm ầm!”
Mười mấy cột khói hình nấm nổ tung lên trời.
Vầng sáng chiếu đến cực điểm, chói mắt hơn cả mặt trời trên bầu trời kia nữa.
Cho đến khi ánh sáng tiêu tan, học viện kiếm thuật Thiên Sơn đã trở thành một vùng đất hoang tàn.