Đúng vậy!
Đạt đến cảnh giới Thiên Thần thiên cấp bốn sao thì sẽ cảm thấy sức mạnh này cũng bình thường.
Lúc này, đầu óc Lạc Tề Anh vô cùng choáng váng. Chẳng phải mấy năm nay, Tiêu Chính Văn đang dưỡng thương sao?
Tiêu Chính Văn rõ ràng đã là cao thủ cảnh giới Thiên Thần thiên cấp bốn sao, tại sao lại khiêm tốn đến vậy?
Hắn không phục. Từ khi linh khí hồi phục, học viện kiếm thuật Thiên Sơn đã cho hắn toàn bộ tài nguyên.
Với tốc độ tiến bộ của hắn, hắn có thể kiêu ngạo với thế hệ trẻ cùng thời, nhưng tại sao vẫn bị Tiêu Chính Văn giẫm đạp dưới chân?
Dù có thế nào hắn cũng không thể chấp nhận hiện thực tàn khốc này!
Hơn nữa, theo hắn thấy, Tiêu Chính Văn không có lai lịch cũng không có hậu thuẫn, căn bản không thể đạt đến cảnh giới Thiên Thần thiên cấp bốn sao được.
Ngay cả người của năm đại danh sơn hiện nay cũng chỉ đạt cảnh giới Thần bình thường, chỉ có vài cao thủ từ vùng ngoài lãnh thổ trở về mới có thể đạt được cảnh giới cao hơn.
“Lúc nãy tôi đã khuyên các người rồi, phải biết dừng lại đúng lúc mà các người không nghe!”
“Các người không phải đang thể hiện sức mạnh mà là đang giết người vô tội! Các người có biết trong tòa nhà này có bao nhiêu người không?”
Tiêu Chính Văn lạnh lùng nhìn Lạc Tề Anh.
“Không! Tôi… Tôi không phục! Tôi vẫn còn tuyệt kỹ của Thiên Sơn! Tôi…”
Lạc Tề Anh không cam lòng ngẩng cao đầu, hắn không muốn chết như thế này!
Vả lại hắn cũng không thể chết!
Hắn là con trai của Lạc Trường Sinh, hắn không tin Thiên Sơn sẽ không
Chẳng phải ở xa kia còn có camera sao?
Hắn tin rằng người của Thiên Sơn đã nhận được tin tức rồi.
“Không phục sao? Được, tôi cho anh một cơ hội để chứng minh bản thân!”
Nói xong, Tiêu Chính Văn phất tay, lực áp chế khủng khiếp kia đột nhiên biến mất.
Lạc Tề Anh cố nhẫn nhịn cơn đau rồi đứng dậy.
“Tiêu Chính Văn, anh sẽ phải hối hận vì những gì đã làm ngày hôm nay!”
Vừa nói, Lạc Tề Anh vừa dùng một ngón tay chỉ lên trời, vô số mây đen trên bầu trời lập tức tụ lại dưới ngón tay của hắn.
Vô số tia sét đan xen trên không trung, cả bầu trời xám xịt đáng sợ.
Đây không phải là ảo giác, mà tầng mây đã hạ xuống dưới trăm mét.
Ngay cả những người bên dưới cũng thấy rõ những tia sét dày đặc trong tầng mây đen.
Một tia sét khổng lồ đường kính không dưới mười nét dần dần hình thành trên không trung.
Chỉ cần tia sét này đánh xuống thì tất cả mọi người phía dưới đều không thể sống sót.
Tiêu Chính Văn dửng dưng nhìn lên, sau đó lạnh lùng nói: “Cút!”
Chỉ một chữ “cút”.