Nhưng đám mây đen dày đặc kia như nhìn thấy thiên địch, trong phút chốc đã tản ra.
Tia sét tụ lại một chỗ trên bầu trời cũng đồng thời phóng ra bốn phía.
“Anh! Chuyện này… chuyện này không thể!”
Mắt Lạc Tề Anh trợn tròn.
Đây là một trong ba trận pháp lớn của Thiên Sơn, trận pháp Thiên Uy Diệt Tuyệt!
Vậy mà lại tan biến trước một chữ “cút” của Tiêu Chính Văn?
Lạc Tề Anh đang định lên tiếng thì sức mạnh vô song kia lại ập tới, hất Lạc Tề Anh ngã nhào xuống đất.
Tiêu Chính Văn từ từ nhấc chân lên, giẫm lên mặt Lạc Tề Anh, dúi cả đầu xuống nền gạch.
“Tôi đã nói rồi, năm đại danh sơn mấy năm trước còn khôn khéo, đáng tiếc, anh còn chẳng có não!”
Lúc này, Lạc Tề Anh gần như nghẹt thở đến cực điểm.
Rõ ràng hắn đã dùng hết sức lực, nhưng ở trước mặt Tiêu Chính Văn, hắn còn chẳng bằng con kiến.
“Thực ra tôi đã sớm cảnh cáo người của Thiên Sơn rồi, đừng làm những chuyện vô nghĩa, nếu không chỉ có đường chết mà thôi!”
Vừa nói, Tiêu Chính Văn vừa lạnh lùng liếc nhìn La Chí Dũng và Hàn Thiên Vũ.
“Không! Tiêu Chính Văn!”
“Tôi là con trai của viện trưởng học viện kiếm thuật Thiên Sơn, anh không thể giết tôi được!”
“Cho dù là ai thì đều phải nể mặt học viện kiếm thuật Thiên Sơn vài phần, anh cũng không ngoại lệ!”
“Ồn ào quá!”
Tiêu Chính Văn hừ một tiếng, chân lại dùng lực ấn đầu Lạc Tề Anh xuống đất, ngay cả tiếng quát giận dữ của anh cũng biến thành tiếng ngâm nga không rõ.
Lúc này, không gian yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy
Liễu Thanh cũng tròn mắt sững sờ.
Đó là cao thủ cảnh giới Thiên Thần huyền cấp hai sao, hơn nữa còn không phải một người mà cả ba người đều bị Tiêu Chính Văn đánh gục cùng một lúc.
Trong cả nước có mấy ai làm được nhiều này?
Chưa nói đến thế hệ trẻ, ngay cả những cường giả đi trước cũng không dám đảm bảo có thể đánh bại ba cường giả cảnh giới Thiên Thần huyền cấp hai sao đến mức không còn lực chống trả.
Tiêu Chính Văn lúc này còn mạnh mẽ và độc đoán hơn nhiều so với năm năm trước.
La Chí Dũng và Hàn Thiên Vũ cũng vô cùng choáng váng, bọn họ không thể ngờ được rằng bọn họ đang định giết Tiêu Chính Văn thì lại bị người ta đánh đến mức không thể đánh trả.
Sau một thời gian dài, Lạc Tề Anh cuối cùng cũng chấp nhận được sự thật này, hắn không địch lại nổi thì đã sao?
Sau lưng hắn còn có Thiên Sơn!
Còn có cả võ tông!
“Tiêu Chính Văn! Anh cho rằng anh đánh bại tôi thì đã thắng rồi sao? Nói cho anh biết, năm đại danh sơn sẽ không tha cho anh đâu, những tông môn có thù với anh cũng sẽ không bỏ qua cho anh đâu!”