Chương 347: Bắt cóc
Khương Miêu Miêu cười híp mắt, đôi mắt tựa như hình lưỡi liềm nhỏ, tay chắp sau lưng rồi nhảy chân sáo rời đi.
Giang Thần bất lực lắc đầu, anh đi ra ngoài rồi lái xe trở về khách sạn Hoàng Gia.
Lúc tới căn hộ, Điêu Đại Tráng đang tiến hành tập luyện thể lực, cơ bắp trên người nổi cuồn cuộn như ngọn đồi.
Thấy Giang Thần về, Điêu Đại Tráng vội tung tăng chạy tới: “Hihi, anh rể, anh về rồi hả?”
“Có chuyện gì sao?”, Giang Thần cau mày hỏi.
Tên nhóc này luôn hay cau có với mình, không biết hôm nay lại giở chứng gì đây.
Không có chuyện gì mà tự dưng tỏ ra bợ đỡ săn đón như thế này, không phải kẻ gian cũng là kẻ trộm!
“Đâu có gì đâu. Tôi nhìn thấy Triệu Quân đang luyện loại phương pháp hít thở, nghe nói là do anh dạy. Anh ta đang luyện cùng với mọi người, nhưng bọn họ lại không dạy cho tôi, cái đó…”, Điêu Đại Tráng xoa tay cười.
Mấy ngày nay, cậu ta theo cận vệ của Giang Thần cùng tập luyện, thường xuyên mài giũa bản thân, càng ngày càng thấy nhiều bất ngờ, phát hiện người anh rể này của mình quả thật là không hề đơn giản!
Không những phương pháp tập luyện đặc biệt, mà phương pháp hít thở thần kỳ kia lại rất có ích trong việc tu luyện võ đạo, có thể tăng tốc độ tu luyện lên gấp nhiều lần. Dĩ nhiên cậu ta nảy sinh ý nghĩ muốn được chỉ dạy rồi.
“Không dạy!”, Giang Thần liền nói thẳng.
Vẻ mặt Điêu Đại Tráng đang cười ngây ngô thì chợt cứng đơ lại.
“Không phải chứ, anh rể, tại sao…”
“Muốn tập luyện phương pháp hít thở đó, cậu cần phải rèn luyện gân cốt trở nên chắc khỏe hơn, có thể chịu được nhiều ‘khí’ hơn! Nếu không, cơ thể cậu không thể trụ được đâu!”, Giang Thần lên tiếng giải thích.
“Anh nói gân cốt của tôi không đủ chắc khoẻ ư?”, Điêu Đại Tráng sững người ra, có chút không phục lên tiếng: “Anh nhìn cơ bụng này đi, nhìn đường rãnh chữ V này nữa, thế này mà còn chưa đủ chắc khoẻ hả?”
“Chúng ta là người luyện võ, không phải tập luyện để có thân mình khoẻ đẹp, nhìn đẹp mà không có tác dụng thì có ích gì chứ?”, Giang Thần bất đắc dĩ lắc đầu.
“Anh!”
“Hừ! Không dạy thì không dạy, tất cả mấy thứ đó cũng vô dụng, tôi không học nữa đâu!”, Điêu Đại Tráng tức tối rồi quay người bỏ đi.
“Khoan đã!”, bỗng dưng Giang Thần lên tiếng.
“Nếu cậu có thể đánh qua mười chiêu dưới tay của Triệu Quân, đến lúc đó đích thân tôi sẽ dạy cho cậu!”, Giang Thần lên tiếng hứa hẹn.
Điêu Đại Tráng đơ ra, tỏ ra vui mừng hỏi: “Anh nói thật không?”
“Trong quân đội không nói đùa!”, Giang Thần nhàn nhạt nói.
“Được!”, Điêu Đại Tráng háo hức vỗ tay.
Mà ngay lúc này, Triệu Quân đột nhiên mở cửa bước vào.
Điêu Đại Tráng lập tức xoa tay, trong bộ dạng nóng lòng được tỷ thí.
Triệu Quân ngơ ngác, không khỏi cau mày nói: “Tên nhóc nhà cậu lại ngứa ngáy rồi phải không?”
“Anh hãy đợi đấy!”, Điêu Đại Tráng suy nghĩ một lúc, cuối cùng thốt lên một câu đầy thách thức rồi bước ra ngoài.
Bây giờ mà ra tay, cậu ta cũng không nắm chắc sẽ thắng. Dù sao tên họ Triệu cũng rất lợi hại, cậu ta biết rõ điều này. Với trình độ bây giờ của mình thì tuyệt đối không ra nổi mười chiêu.
Nhưng cậu ta tin vào chính mình, chỉ cần theo đám cận vệ của Giang Thần tập luyện, không bao lâu thì cậu ta có thể làm được thôi.
“Đô đốc, tên nhóc này lại giở chứng gì thế?”, Triệu Quân đi tới và bất đắc dĩ nói.
“Cậu ta à, chính là lấy cậu làm gương, cậu phải dạy dỗ cậu ta cho đàng hoàng đó!”, Giang Thần cười như không cười nói.
Triệu Quân bất lực lắc đầu, anh ta chợt nghĩ ra điều gì đó rồi vội nói: “Đúng rồi Đô đốc, hôm qua, kẻ xâm nhập ngoại cảnh lại đột phá phong toả của sở Trung Nguyên lần nữa. Nhưng các anh em đã âm thầm bức chúng trở lại nội thành rồi!”
Giang Thần gật đầu.
Lúc trước anh ra lệnh, không cho phép thả bất cứ người nào đã xâm nhập vào ngoại cảnh.
Nếu không có Huyết Phật bí mật phong tỏa ở bên ngoài, dựa vào thực lực của sở Trung Nguyên e là đám người này sớm đã chạy thoát rồi.
“Nhưng lần này có chút rắc rối!”
Lúc này Triệu Quân lại nói thêm, sau đó anh ta vội giải thích: “Họ đã bắt cóc một con tin!”
“Con tin?”
Giang Thần hơi sững người ra, không nhịn được cười nói: “Xem ra lần này đúng là bị bức đến đường cùng rồi!”
Nghĩ cũng phải, tuy đám người ngoại cảnh đã lấy được đồ, nhưng muốn đi cũng không đi được.
Cả ngày trốn Đông núp Tây ở Vân Sơn, còn phải đề phòng sự bao vây của sở Trung Nguyên, không điên tiết lên mới lạ?
Nhưng mấy chuyện này không hề liên quan đến Giang Thần, kế sách của anh chính là vây mà không đánh, chỉ chờ tới lúc Trung Nguyên Lang đưa ra câu trả lời cuối cùng.
Dù gì đây là địa bàn của người ta, cũng phải cho người ta chút thể diện mới phải.
Nhưng nếu đối phương thật sự không chịu buông miếng thịt này.
Vậy cũng không thể trách anh cướp trắng trợn!
Dù sao đồ ở trong bí cảnh có liên quan đến manh mối của Cửu mệnh, anh nhất định phải có được nó.
“Đô đốc, ngoài ra, tôi nghe nói, người mà đám người của ngoại cảnh bắt cóc, có thân phận không bình thường!”, lúc này Triệu Quân bỗng dưng lên tiếng.
“Hả?”
Giang Thần khá tò mò, không nhịn được bèn hỏi: “Họ đã bắt cóc ai vậy?”
“Là một cô gái, tên Phùng Thần Thần. Cô ta là con gái một của Phùng Cảnh Thăng, chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn Giang Nam Cảnh Thăng!”
Triệu Quân vội nói ra thân phận của cô gái. Sau đó anh ta lại nói tiếp: “Tập đoàn Cảnh Thăng là tập đoàn tài chính lớn nhất nhì ở Kinh Châu, chủ yếu tham gia vào lĩnh vực đầu tư. Mà Phùng Cảnh Thăng là người bắt đầu đào được hũ vàng đầu tiên trên thị trường chứng khoán vào thế kỷ trước, đã thành lập công ty đầu tư và xây dựng đế chế kinh doanh của riêng mình. Ông ta chưa từng thua trong ngành đầu tư, người đời gọi ông ta là ‘thần tài Phùng’!”
Chương 348: Nhờ cậy
“Thần tài Phùng?”
Giang Thần gật đầu, Phùng Cảnh Thăng quả đúng là một nhân vật tiếng tăm, thậm chí hồi anh học cấp hai cũng đã được nghe kể sự tích liên quan đến ông ta.
Có điều, dù là con gái của ai, chuyện này cũng không liên quan tới anh.
Đã sắp 10h, Giang Thần chuẩn bị đến trường họp phụ huynh cho Khương Miêu Miêu.
Đúng lúc này, Viên Chính Nam đột nhiên xuất hiện, còn có cả Cao Sùng Minh – Hội trưởng Hiệp hội võ thuật Giang Nam.
“Cậu Giang, tôi và Hội trưởng Cao tới cần nhờ cậu chút việc!”, hai người vừa ngồi xuống thì Viên Chính Nam nhanh chóng mở lời, sắc mặt có chút gấp gáp.
“Ông Viên có việc gì xin cứ nói!”, Giang Thần có phần bất ngờ, không biết chuyện gì khiến Viên Chính Nam lo lắng đến vậy.
“Chuyện là thế này, một đối tác quan trọng của tôi tới Vân Sơn bàn chuyện, ai ngờ giữa đường nhảy ra một đám người lạ mặt, thế là bị bắt cóc mất rồi!”
Viên Chính Nam lau mồi hôi, nói tiếp: “Cậu Giang, tôi biết cậu thần thông quảng đại, lần này thế nào đi nữa cậu cũng phải giúp tôi! Nếu cô Phùng xảy ra chuyện gì, tôi thực sự không biết ăn nói sao với ông Phùng mất!”
Viên Chính Nam nói xong, hướng ánh mắt khẩn khoản về Giang Thần.
Mặc dù ông ta không nắm rõ hoàn toàn về lai lịch của Giang Thần, nhưng cũng đoán ra phần nào.
Chưa bàn xuất thân, chỉ riêng tu vi võ thuật của anh, đến Cao Sùng Minh cũng không dám khẳng định!
Đồng thời, ông ta biết bọn bắt cóc Phùng Thần Thần là một tổ chức bí hiểm, nghe nói đến cả Sở Trung Nguyên cũng phải điêu đứng!
Giờ đã hết cách, ông ta chỉ có thể cầu cứu Giang Thần.
“Người ông nói không lẽ là con gái duy nhất của Thần tài Phùng?”, Giang Thần thắc mắc.
“Hơ, cậu biết người này à?”, Viên Chính Nam kinh ngạc.
Cao Sùng Minh cũng bất ngờ, thông tin của Giang Thần đúng là nhanh nhạy, chuyện này mới xảy ra không lâu, vậy mà anh đã biết!
Cao Sùng Minh lên tiếng: “Đại sư Giang, mong cậu ra tay cứu cô Phùng!”
“Không dám giấu gì, Phùng Cảnh Thăng là nhà tài trợ lớn mạnh của Hiệp hội võ thuật, ông Phùng đã gọi cho chúng tôi, yêu cầu Hiệp hội phải bảo đảm an toàn của cô Phùng!”
“Nếu cô Phùng có tổn thất gì, chúng tôi cũng không cách nào ăn nói với ông Phùng nữa!”, Cao Sùng Minh khẩn khoản nói.
Thực ra ông ta còn vài lời chưa nói hết.
Nghe nói lần này Sở Trung Nguyên đã mời người bên Liên minh võ thuật tới trợ giúp!
Nếu để bọn họ cứu được cô Phùng, vậy Phùng Cảnh Thăng chắc chắn sẽ nghiêng về phía Liên minh.
Như vậy hoàn toàn ảnh hưởng xấu đến Hiệp hội võ thuật!
Giang Thần nhíu mày, anh vốn định xem thái độ của Trung Nguyên Lang thế nào rồi mới quyết định, giờ xuất hiện luôn thì có phần ngược với ý định của anh.
Viên Chính Nam thấy Giang Thần đắn đo thì vội nói: “Cậu Giang, tôi hiểu chuyện này rất nguy hiểm, nhưng tôi tuyệt đối không để cậu làm không công!”
Nói xong, ông ta liền rút một bản hợp đồng ra: “Đây là bất động sản mới phát triển của tôi ở Thành Đông, biệt thự Ức Giang Nam, hiện đã được mở bán, lãi khoảng một tỷ, chỉ cần cậu nhận lời, bất kể cứu được cô Phùng hay không, Ức Giang Nam đều thuộc về cậu!”
Ức Giang Nam?
Cao Sùng Minh run lên, ông ta từng nghe tới tòa nhà này, nó có thể coi là khu đất vua ở Vân Nam năm xưa!
Không ngờ Viên Chính Nam đành lòng bỏ ra.
“Không cần đâu! Tôi đồng ý giúp ông là được!”
Giang Thần lắc đầu, Hiệp hội võ thuật không liên quan tới anh, nhưng anh thật sự coi Viên Chính Nam là bạn bè.
Vậy nên anh sẽ giúp đỡ!
“Cậu nhận lời rồi?”
Viên Chính Nam vui mừng quá đỗi, vội vàng hỏi lại: “Vậy giờ cậu…”
“Giờ chưa được!”, Giang Thần phủi tay.
“Tôi phải đi họp phụ huynh cho em họ bây giờ, đợi họp xong rồi tính!”
Giang Thần đứng dậy.
Viên Chính Nam ngẩn người, mặc dù ông ta sốt sắng muốn Giang Thần đi cứu Phùng Thần Thần ngay lập tức, nhưng cũng không dám thúc giục.
Giang Thần chào hai người xong thì liền rời đi.
Trường cấp 3 Vân Sơn số 1, lớp 3 năm hai, sau một buổi sáng dọn dẹp, lớp học đã được sắp xếp để họp phụ huynh.
Khương Miêu Miêu đứng ngoài hành lang, một mực nhìn ra ngoài sân.
Buổi họp sắp bắt đầu, hầu hết mọi người đã có mặt, chỉ riêng Giang Thần mãi chưa thấy đâu, khiến cô ta có phần lo lắng.
“Khương Miêu Miêu, phụ huynh của cậu đâu? Không phải vắng mặt đấy chứ?”
Một cô gái có chiếc cằm nhọn, mái tóc xoăn dài bước tới.
Có vài nữ sinh mặc đồng phục theo sau cô ta, hiển nhiên là bạn cùng lớp.
Bọn họ đều lộ vẻ trêu chọc.
Dám không mặc đồng phục, lại còn uốn tóc, hiển nhiên gia thế cô gái này không tầm thường.
Chương 349: Soái ca
Nhưng Khương Miêu Miêu cũng không có tâm trí để ý cô ta, cô gái này là Chu Oanh Oanh, bạn cùng bàn của Khương Miêu Miêu.
Cô ta không thích người bạn cùng bàn này một chút nào, đanh đá chua ngoa, có tí tiền mà lên mặt với người khác, ai mà không cung phụng thì liền bắt nạt người đó.
Khương Miêu Miêu chính là thuộc nhóm này, vậy nên Chu Oanh Oanh cực kỳ ngứa mắt cô ta, cứ hai ba hôm lại tới kiếm chuyện.
Mà cô ta thấy Khương Miêu Miêu không thèm đáp lời mình thì liền nổi cáu.
“Khương Miêu Miêu, ra vẻ cái gì hả, có biết vừa rồi điểm thi của cậu đứng thứ 3 từ dưới lên, kéo theo thành tích lớp mình tụt xuống, còn có mặt mũi livestream nữa? Đúng là không biết xấu hổ!”, Chu Oanh Oanh hất hàm.
Khương Miêu Miêu trừng mắt: “Cậu đừng có quá quắt, tôi livestream thì liên quan gì tới cậu, à, tôi biết rồi!”
“Có phải vì lượng fans của tôi hơn 100 ngàn, còn cậu không tới nổi 1 ngàn nên ghen tị chứ gì?”
Khương Miêu Miêu cũng không phải dạng vừa, lập tức phản kích.
Chu Oanh Oanh nghe vậy thì liền tái mặt.
Đúng là cô ta có âm thầm livestream, nhưng giờ chưa tới 1 ngàn fans, đã vậy phần lớn là Zombie fans, không ngờ Khương Miêu Miêu lại biết được, thật quá mất mặt.
“Tôi ghen tị với cậu? Ha, đùa chắc? Đám fans đó mắt mù hết rồi mới thích loại ngực to không não như cậu, toàn bọn fans não tàn!”, Chu Oanh Oanh châm biếm.
“Ngực to không não, ha ha, vẫn hơn sân bay mà nhỉ?”, Khương Miêu Miêu cũng không vừa.
“Cậu, cậu dám bảo tôi là sân bay?”, Chu Oanh Oanh tức đỏ cả mặt, nếu không phải đang đứng trước cửa lớp, cô ta hẳn đã chạy tới xé miệng Khương Miêu Miêu!
“Khương Miêu Miêu, cậu là cái thá gì, dám cười nhạo Oanh Oanh?”
“Phải đó, mẹ của Oanh Oanh là người quyền quý, bố làm ở huyện, nghe nói nhà cậu mở siêu thị mini à? Cười chết mất thôi, không hiểu cậu lấy dũng khí đâu ra mà so kè với Oanh Oanh!”
“Đúng đúng, đã xấu thì đừng gây chú ý, đến một bộ trang điểm tử tế cũng không có, đúng là mạt hạng, vậy mà còn dám livestream?”
Mấy nữ sinh đi theo nhao nhao đỡ lời Chu Oanh Oanh.
Khương Miêu Miêu tái mặt, mấy người này ăn nói thật khó nghe, cô ta không nhịn được đáp trả: “Tôi livestream đấy thì sao, tôi không có đồ trang điểm thì sao? Fans của tôi vẫn hơn 100 ngàn người thôi!”
“Hơn 100 ngàn?”
Chu Oanh Oanh cười lạnh: “Khương Miêu Miêu, thế thì đã sao? Cậu vẫn chỉ là một blogger mạt hạng! Còn sau này tôi sẽ kế thừa gia sản, trở thành nữ giám đốc, trước mặt tôi, cậu vĩnh viễn chỉ là một con đi*m thấp kém mà thôi!”
“Đúng thế, rẻ mạt chính là rẻ mạt!”
“Làm blogger ngoài ưỡn ẹo câu view ra thì còn gì nữa!”
“Phải đấy! Làm ngôi sao thì còn gọi là diễn viên, cậu ta đến cái danh đó cũng chẳng có! Oanh Oanh nói rất đúng, cậu ta chính là một con đi*m!” Ha ha!”
Mấy nữ sinh cười phá lên.
“Các người, các người quá đáng lắm rồi đấy!”, vành mắt Khương Miêu Miêu đỏ hồng.
Đột nhiên, tiếng trầm trồ vang lên khắp hành lang.
Chỉ thấy dưới sân, một chiếc Bugatti Veyron màu đen phóng vào, tiếng động cơ gầm rú như dã thú.
Một người thanh niên cao ráo từ từ bước ra khỏi xe.
“Anh họ!”, Khương Miêu Miêu kinh ngạc hô lên.
Tên anh họ thối này, tới đúng lúc ghê!
Anh họ?
Chu Oanh Oanh sững sờ.
“Khương Miêu Miêu, cậu dám bảo anh đẹp trai kia là anh họ cậu á? Ha ha, nằm mơ giữa ban ngày à? Tỉnh lại đi!”, Chu Oanh Oanh cười nhạo.
“Đúng! Đừng ảo nữa! Đây là xe Bugatti Veyron đó! Giá trên dưới 10 triệu! Anh họ cậu mua nổi ư?”
“Nghe bảo nhà cậu mở siêu thị mini à? Có thể có loại họ hàng giàu có vậy chắc? Giữ chút thể diện đi được không?”
“Nếu người kia là anh họ của cậu ta, tôi sẽ livestream ăn băng vệ sinh!”
“Ha ha ha!”
Mấy cô gái không ngừng chế giễu Khương Miêu Miêu, bọn họ đều cho rằng cô ta đang nói phét.
Loại nghèo nàn như Khương Miêu Miêu mà có anh họ thế à!
Tưởng mình là cô bé lọ lem chắc!
Đấy là cổ tích thôi!
“Xem kìa, xem kìa, anh ấy lên tới nơi rồi!”
Ai đó hô lên.
Giang Thần đã lên cầu thang, thu hút vô số ánh nhìn mơ mộng của thiếu nữ.
Anh đi qua một cặp nữ sinh, một hồi lâu sau, bọn họ mới kích động hét toáng lên.
Anh trai này đẹp trai quá đi!
Không thua gì Bành Vu Yến!
Giang Thần lại không hề để ý mấy thứ này, lên tới tầng 2, anh đi thẳng tới cửa lớp Khương Miêu Miêu.
Chương 350: Họp phụ huynh
“Anh họ, em tưởng anh không tới cơ!”
Khương Miêu Miêu nhanh nhẹn chạy tới đón Giang Thần, giọng trách móc.
Giang Thần mỉm cười, khẽ xoa đầu cô ta, giải thích: “Nãy có hai người bạn tới, có chút chậm trễ, anh chưa tới muộn chứ?”
“Chưa muộn, đi, em dẫn anh đi ký tên!”
Khương Miêu Miêu kéo tay Giang Thần đi vào trong lớp.
Chu Oanh Oanh và đám còn lại đều thộn mặt ra.
Chuyện gì đây?
Anh đẹp trai này là anh họ của Khương Miêu Miêu thật ư?
Tới tham gia họp phụ huynh?
Ôi mẹ ơi!
Một con bé nhà nghèo mở tiệm tạp hóa, vậy mà lại có anh họ đi xe Bugatti?
Thật là điên rồ!
Chu Oanh Oanh run lên bần bật.
Cô ta đã thua Khương Miêu Miêu ở khoản livestream, giờ lại bị qua mặt, đúng là tức hết chỗ nói. Chỉ hận không thể xông tới đánh Khương Miêu Miêu một trận!
Sau khi vào ký tên, Giang Thần tiến tới chỗ của Khương Miêu Miêu, bên cạnh là một phụ nữ sang trọng mặc áo khoác da màu đỏ, cả người nồng nặc mùi nước hoa, thấy anh đến gần cũng không hề bận tâm, thậm chí còn tỏ ra ghét bỏ.
Bà ta không phải kiểu hám trai đẹp như mấy nữ sinh ngoài kia, cách ăn mặc và khí chất của Giang Thần, bà ta chỉ cho rằng anh là mấy thằng đa cấp hoặc kiểu ‘tay vịn’ trong bar.
Loại con trai như vậy bà ta gặp nhiều rồi, cũng chơi đùa chán rồi, đương nhiên không hề rung động.
Một lúc sau, chủ nhiệm lớp Miêu Miêu – Dương Xuân Phượng, một người trạc 30 tuổi, dáng người cao gầy, đeo một cặp kính dày cộp, bước vào trong phòng, sau đó tự giới thiệu với mọi người.
Buổi họp chính thức bắt đầu.
Cô giáo Dương trông rất nghiêm khắc, vừa bắt đầu liền nhắc đến chuyện kiểm tra giữa kỳ.
“Trong kỳ thi giữa kỳ này, một số học sinh trong lớp đã kéo thành tích của lớp tụt hậu nghiêm trọng, tôi không biết phụ huynh thường ngày giám sát như thế nào nữa!”, Dương Xuân Phượng đẩy gọng kính, nhìn khắp một lượt rồi nói tiếp: “Tôi sẽ phê bình cá nhân một vài bạn trong lớp, mong rằng phụ huynh các bạn có thể chú ý hơn đến việc học của con mình! Đừng bỏ bê sự trưởng thành của con cái chỉ vì bận kiếm tiền!”
Dương Xuân Phượng không hề nể nang chút nào, lập tức nêu tên một vài học sinh cá biệt, phụ huynh của những người bị gọi tên đều xấu hổ, bộ dạng hận sắt không thành thép.
Lúc này học sinh đều đang quan sát ngoài cửa sổ, nhịn không được ca thán.
“Xong đời rồi! Về kiểu gì cũng no đòn!”
“Ăn đòn có là gì, tớ mới xong đời này!”
“Tiền tiêu vặt tháng này khỏi lấy luôn!”
“Haiz, nhìn kìa, cô giáo nhắc đến phụ huynh của Khương Miêu Miêu rồi!”
Ai đó hô lên, vậy là mọi người đồng loạt dỏng tai hóng hớt.
“Phụ huynh của Khương Miêu Miêu, hử, cậu là ai? Mẹ của Khương Miêu Miêu sao không tới?”, Dương Xuân Phượng từng gặp Giang Cần, nhưng chưa từng thấy Giang Thần.
“Ồ, tôi là anh họ của em ấy! Cô cả bận mất rồi!”
Giang Thần bối rối đáp.
Anh đã xem mấy bài kiểm tra trên bàn, Khương Miêu Miêu này, tổng cộng 6 môn thì trượt hết 5 môn!
Đúng là quá xấu hổ, giờ anh hối hận rồi!
“Anh họ? Cậu là anh họ của em ấy đúng không? Được, vậy tôi có lời nói với cậu, cậu nhớ chuyển lời rõ ràng cho mẹ em ấy!”
Dương Xuân Phượng cau mày nói: “Học sinh Khương Miêu Miêu, không nghiêm túc nghe giảng trong lớp, thường xuyên không làm bài về nhà, suốt ngày chỉ biết cầm điện thoại di động và livestream! Tôi đã tịch thu điện thoại một lần, nhưng em ấy vẫn không nghe lời! Tôi không dạy dỗ nổi học sinh kiểu này, nếu phụ huynh không phối hợp, vậy hãy đón con về nhà càng sớm càng tốt, đây không phải là trường mẫu giáo!”
Dương Xuân Phượng vừa nói hăng say vừa tức đễn nỗi vỗ bàn.
Giang Thần hít một hơi sâu.
Đô đốc như anh, lại bị cô giáo đập bàn quát vào mặt?
Khương Miêu Miêu đúng là học sinh cá biệt mà!
“Ha ha, Khương Miêu Miêu, bị chửi rồi chứ gì? Xem anh họ của cậu sợ đến mức không thốt nên lời đi!”, Chu Oanh Oanh đổ thêm dầu vào lửa.
Khương Miêu Miêu mím môi, mồ hôi lạnh đổ sau gáy, may là người ngồi kia là anh họ, nếu đổi lại là mẹ, e là đã xông ra ngoài mắng cho cô ta một trận.
Chương 351: Ẩu đả
Anh họ ơi là anh họ!
Anh đành chịu thiệt một chút vậy!
Khương Miêu Miêu thầm than trong lòng.
“Cô giáo Dương, trường các người sao có thể xếp một học sinh kém như vậy ngồi cạnh con gái tôi!”, mẹ Chu Oanh Oanh đột nhiên đứng dậy, mặt đầy khó chịu nói.
“Hơ, mẹ của Chu Oanh Oanh, đừng kích động…”
“Không kích động! Sao tôi có thể không kích động! Một năm nữa là thi tốt nghiệp rồi, ngồi cùng bàn với một học sinh yếu kém như vậy sẽ ảnh hưởng đến tương lai của con gái tôi!”
“Không được, tôi yêu cầu cô lập tức đổi chỗ ngồi cho con gái tôi!”, mẹ Chu Oanh Oanh lạnh lùng liếc Giang Thần một cái, vốn bà ta đã không mấy thiện cảm với anh, vậy em họ của anh chắc chắn cũng chẳng ra gì.
Mấy người livestream đều thấp kém trong mắt bà ta, bà ta lo sẽ ảnh hưởng xấu đến con gái mình.
Giang Thần nhíu mày, nhưng anh cũng không lên tiếng, thi tốt nghiệp là chuyện quan trọng của đời người, đối phương lo lắng cho con cái, có thể hiểu được.
Nhưng mẹ Chu Oanh Oanh cứ nằng nặc đòi đổi chỗ ngay lập tức, còn lấy điện thoại ra gọi cho hiệu trưởng.
Một lúc sau, Thẩm Vạn Sơn xuất hiện.
“Cô Hồ, rất xin lỗi, tôi không ngờ lại xảy ra chuyện này, cô yên tâm, tôi sẽ bảo chủ nhiệm đổi chỗ cho em Chu Oanh Oanh ngay lập tức!”, Thẩm Vạn Sơn vồn vã xin lỗi.
“Ơ, hiệu trưởng… Ông?”, Dương Xuân Phượng có chút có khó hiểu, mặc dù cô ta biết nhà Chu Oanh Oanh có quyền thế, nhưng không ngờ đến cả hiệu trưởng cũng phải cung kính vậy.
“Hừ, cô giáo Dương, cô làm việc kiểu gì đấy, sao lại để con gái phó thị trưởng Lưu ngồi cùng bàn với học xinh cá biệt, làm lỡ dở tiền đồ của người ta, cô chịu trách nhiệm nổi không?”
Òa!
Lời nói của Thẩm Vạn Sơn khiến cả hội trường trầm trồ!
Không ngờ người phụ nữ này là vợ của phó thị trưởng!
Dương Xuân Phượng giật thót, không ngờ trong lớp mình lại có ngọn núi cao đến thế, đúng là không thể chậm trễ, vội vàng xem xét đổi chỗ ngồi cho Chu Oanh Oanh.
Các vị phụ huynh khác cũng không chịu, dù gì Khương Miêu Miêu tiếng xấu vang xa, chẳng ai muốn con mình ngồi cạnh một ‘học sinh hư’ cả.
Lúc này, đám học sinh đang hóng hớt bên ngoài vui hết chỗ nói, ai nấy đều ném ánh mắt coi thường về phía Khương Miêu Miêu.
Hai má Khương Miêu Miêu đỏ lựng, cảm giác không biết phải trốn vào đâu.
Bản thân mình lại thành con chuột hoang bị xua đuổi!
“Oanh Oanh, cậu đỉnh thật đó, không ngờ bố cậu là phó thị trưởng, giấu kỹ ghê nha!”
“Oanh Oanh, cậu đúng là con gái nhà quyền quý đích thực!”
“Sau này đừng quên chị em nhé!”
Giờ bọn trẻ đều thành tinh hết rồi, trong trường học cũng vậy, ai có quyền thế liền được nịnh nọt.
Mấy nam sinh biết Chu Oanh Oanh có bố là phó thị trưởng, ai ai cũng mon men tới làm thân.
Chu Oanh Oanh đắc ý ra mặt, nhìn Khương Miêu Miêu, hất hàm: “Đây gọi là hàng auth, sao có thể so sánh với