Chương 355: Tình cờ
Chu Lai Bình cứng ngắc đứng ở nơi đó, biểu cảm vô cùng ngại ngùng, Giang Thần từ đầu đến cuối vẫn không nói một lời với ông ta.
Nhưng ông ta cũng không dám nói gì, dù sao thân phận của người ta vẫn đặt đó, chỉ đành cười khổ một tiếng.
“Cháu chính là em họ của cậu Giang?”, Chu Lai Bình ngược lại đi về phía Khương Miêu Miêu, hòa nhã dễ gần hỏi: “Oanh Oanh nhà tôi thường ngày bị chiều chuộng sinh hư rồi, các cháu đều là bạn cùng lớp, vì vậy đừng để trong lòng, Oanh Oanh, còn không mau tới xin lỗi người ta!”
Chu Oanh Oanh thoáng ngẩn người, vốn dĩ còn tưởng rằng bố tới để chống lưng cho mình, không ngờ lại bảo cô ta xin lỗi, sắc mặt liền khó coi tới cực điểm.
“Nhanh lên!”, Chu Lai Bình đanh mặt ra lệnh.
Chu Oanh Oanh không dám ngỗ nghịch, vùng vằng bước tới, nhanh chóng nói xin lỗi với Khương Miêu Miêu.
Chu Lai Bình chỉ trích nặng nề vợ và con gái trước mặt mọi người một trận.
Bây giờ ai cũng có thể nhìn ra, anh họ của Khương Miêu Miêu này không tầm thường!
Hiệu trưởng Thẩm Vạn Sơn vội vã nói muốn điều chỉnh chỗ ngồi tốt nhất cho Khương Miêu Miêu, thái độ của Dương Xuân Phượng thay đổi 180 độ, thậm chí còn chủ động nói rằng sẽ dùng thời gian ngoài giờ học để bổ túc môn học cho một mình Khương Miêu Miêu.
Trong nháy mắt bạn học Khương Miêu Miêu trở thành nhân vật được biết tới rộng rãi tại trường học!
...
Ở đầu bên kia.
Giang Thần và Viên Chính Nam ngồi Bentley đến tòa nhà Viên Thị.
Tòa nhà Viên Thị là tòa nhà trụ sở tập đoàn dưới sự chỉ huy của Viên Chính Nam, không ngờ nhóm người này cướp Phùng Thần Thần xong lại không chạy đi xa mà trốn trong bãi đậu xe.
Lúc này, bên ngoài tòa nhà đã bị lính cơ động và người của quân đội bao vây lại, lính cơ động là do Viên Chính Nam kêu Chu Lai Bình điều động tới, quân đội thì do Từ Thuật và Long Hiểu Vân dẫn đến, lúc này hai người họ đang trao đổi làm thế nào để cứu giúp con tin.
Phía sau hai người, Cao Sùng Minh và một ông già mặt mày hồng hào đang trò chuyện.
Hai người tuy đang giao tiếp nhưng lại âm thầm có ý đối chọi gay gắt, xem ra rất không hợp.
“Đoàn luyện Giang, sao anh cũng tới rồi, sở Trung Nguyên chúng tôi hình như không đồng ý để biên giới phía tây ra tay mà?”, Long Hiểu Vân thấy Giang Thần tới thì vội cau chặt mày nói.
Lần trước bị anh từ chối khiến cô ta mất hết thể diện, hơn nữa lần này họ còn mời các cao thủ của Liên minh võ thuật đến, tự cảm thấy không một kẽ hở, tất nhiên sẽ không cho Giang Thần sắc mặt tốt.
“Ồ, Đoàn luyện Giang, thật ngại quá, đại soái của chúng tôi không hề đồng ý với điều kiện của anh, ngoài ra, chúng tôi đã mời đại sư Diệp Thương Hải của Võ quán Thương Vân đến, do đó…”, gương mặt Từ Thuật cũng không có nửa điểm áy náy, ý tứ cũng rất uyển chuyển, hôm nay chính là không cần Giang Thần anh ra tay.
“Nói nhiều như vậy làm gì, nếu tôi đã tới rồi, đương nhiên không cần những người khác nữa, người không có chức vị nhất định đều nhanh chóng rời đi đi, người bên trong không phải là thứ các người có thể đối phó được!”, ông lão với nét mặt hồng hào trực tiếp phất tay, vẻ mặt không kiên nhẫn.
“Diệp Thương Hải, ông nói ai là người không liên quan đến công việc? Vị này là người Hiệp hội wushu mời tới giúp đỡ, vả lại với quan hệ giữa ông Phùng và Hiệp hội wushu chúng tôi, việc cứu cô Phùng chính là việc của Hiệp hội wushu!”, đúng lúc này Cao Sùng Minh bỗng nhiên mở lời, nói với vẻ mặt không hài lòng.
Chương 356: Không ai ép ông tự tìm chết
“Hội trưởng Cao, tôi có thể hiểu được tâm trạng của ông lúc này!”, Diệp Thương Hải bất lực lắc đầu.
“Tôi biết, nếu Liên minh Võ thuật chúng tôi giải cứu cô Phùng, các người có thể mất đi sự ủng hộ của ông Phùng!”
“Nhưng ông phải biết rằng, Hiệp hội Wushu giờ đây đã sa sút, và sự quật khởi của Liên minh Võ thuật mới là xu thế chung, đây không phải là điều các ông có thể ngăn cản được!”, Diệp Thương Hải nói với vẻ mặt thách thức.
“Diệp Thương Hải, đừng nói sớm quá!”, Cao Sùng Minh không khỏi có chút thẹn quá thành giận.
“Được rồi, hội trưởng Cao, chuyện này vốn dĩ là trách nhiệm của bên quân đội chúng tôi, các ông muốn đứng bên quan sát chúng tôi cũng không có ý kiến, nhưng xin đừng chậm trễ thời cơ giải cứu con tin!”, lúc này, Long Hiểu Vân mới lạnh lùng lên tiếng.
“Long Hiểu Vân, thêm một người là thêm một phần lực! Nếu không, cô cứ để đại soái Giang cùng đi vào cứu người!”, Cao Sùng Minh vội vàng khuyên nhủ.
“Cùng tôi đi cứu người?”, Diệp Thương Hải vẻ mặt khinh thường.
“Hội trưởng Cao, bảo tôi cùng một tên nhãi miệng còn hôi sữa vào cứu người, ông đang sỉ nhục tôi à?”, Diệp Thương Hải không khỏi cười lạnh.
“Huống hồ ông có biết người bên trong có thực lực như thế nào không? Dùng vũ khí nóng cũng không ứng phó được!"
“Ông để cậu ta vào cũng chỉ là đâm đầu vào chỗ chết!”, Diệp Thương Hải nói một cách chắc chắn.
“Tôi thấy, người đi vào chỗ chết là ông mới phải?”
Lúc này, Giang Thần đột nhiên lên tiếng.
Mọi người đều sửng sốt trong chốc lát, không ngờ Giang Thần sẽ đột nhiên nói ra một câu như vậy.
“Nhóc con, cậu nói cái gì?”, Diệp Thương Hải đờ đẫn.
Không nghĩ tới tên nhóc này lại nói ông ta tự tìm đường chết?
“Đoàn trưởng Giang, đừng tưởng rằng mình có chút võ công liền không coi ai ra gì! Phải biết rằng núi cao còn có núi cao hơn!”, Long Hiểu Vân đột nhiên nói, vẻ mặt không mấy vui vẻ.
“Diệp đại sư Diệp Thương Hải thế nhưng là minh chủ của Liên minh võ thuật, em trai ruột của đại sư Diệp Vân, hiện tại cũng là một cao thủ nội công!”
“Có Diệp đại sư ở đây, chúng ta nhất định có thể tiêu diệt kẻ xâm nhập, giải cứu con tin an toàn!”, Long Hiểu Vân tự tin đầy mình nói.
Diệp Thương Vân, chính là nhân vật cấp đại sư rung trời chuyển đất vào hai mươi năm trước!
Sáng lập Võ Quán Thương Vân với vô số môn đồ!
Thậm chí còn có chi nhánh ở nước ngoài, bất luận là danh vọng hay thực lực, cả giới võ đạo Giang Nam không ai có thể sánh bằng!
“Muốn vào thì đi, không ai ép ông ta tự tìm cái chết!”, Giang Thần thờ ơ đáp một câu, cũng không thèm giải thích quá nhiều.
Rốt cuộc anh cũng biết rõ thực lực của những người bên trong kia, dựa vào ông già này cũng giống như lấy trứng chọi đá vậy.
“Há có cái lý này!”, Diệp Thương Hải tức giận đến mức dựng râu, nếu không phải kiêng dè người bên kia có khả năng cũng là người của quân đội, ông ta thật muốn xông lên một chưởng đập chết tên nhóc này!
“Đoàn trưởng Giang! Đừng tưởng chỉ có một mình anh là cao thủ, cũng đừng nghĩ rằng sở Trung Nguyên chúng tôi sẽ không thể hoàn thành nhiệm vụ nếu không có sự trợ giúp của các người! Tôi nói lại một lần nữa, chuyện này không cần Tây cảnh các anh nhúng tay vào!”, Long Hiểu Vân vẻ mặt tức giận.
Tên họ Giang này đúng là điên rồi!
Long Hiểu Vân tôi không tin, không có đoàn trưởng Giang anh chúng tôi sẽ không cứu được người ra sao??
Giang Thần cau mày, sau đó bất đắc dĩ lắc đầu, xua tay.
Vào lúc này, hàng chục bóng đen đột nhiên xuất hiện xung quanh bãi đậu xe, sau đó nhanh chóng phân tán về phía xa.
Trong số đó có một người đi thẳng về phía Giang Thần, kính cẩn đứng sau lưng anh.
Không phải ai khác, chính là Triệu Quân.
Triệu Quân không nhịn được mà cười lạnh, nếu không phải ảnh vệ phong tỏa bãi đỗ xe lại, thì với thực lực của người bên trong e rằng đã chạy thoát từ sớm, nào còn có chỗ cho cái miệng nhỏ nhắn của Long Hiểu Vân đứng đó không ngừng lảm nhảm!
Mọi người đều sững lại.
Không ngờ tại hiện trường ngoài bọn họ còn có nhiều người mai phục như vậy!
Vẻ mặt của Long Hiểu Vân vặn vẹo, không ngờ người của Tây cảnh đã đến từ lâu, cô ta hoàn toàn không phát giác ra, đúng là trần trụi tát vào mặt mình mà!
Diệp Thương Hải cũng hơi kinh ngạc, nhưng trên mặt lập tức lộ ra vẻ khinh miệt.
Mặc dù những người này trông có vẻ rất thần bí, nhưng theo như ông ta thấy, cũng chỉ là có khinh công tốt hơn một chút mà thôi, đối đầu chân chính còn phải xem thực lực!
Chương 357: Phát ngôn ngông cuồng
“Nhóc con, chúng ta đánh cuộc đi! Nếu như lát nữa tôi cứu được người ra ngoài, nhóc con cậu phải dập đầu lạy tôi 3 lạy, từ nay sẽ theo môn phái của tôi, thế nào?”, Diệp Thương Hải nói với giọng mỉa mai.
Hắn ta đưa ra điều kiện này, một mặt là vì tức giận, mặt khác là nhìn trúng xuất thân của Giang Thần. Dù sao anh cũng là một đoàn luyện và là thành viên của hiệp hội Wushu. Nếu có thể giành được phần thắng, thì đó sẽ là một đả kích đối với Cao Sùng Minh!
“Trước tiên ông hãy sống sót trở ra đã rồi hẳn nói!"
Giang Thần lắc đầu, trên mặt lộ ra vẻ vô vị.
Triệu Quân cũng tỏ vẻ khinh thường.
Không ngờ hắn ta lại phát ngôn ngông cuồng như vậy, còn muốn nhận Đô đốc nhà anh ta làm học trò?
Quả là không biết trời cao đất dày!
Với thực lực của Đô đốc, cho dù là lão già này có muốn làm học trò của anh, e rằng cũng không đủ tư cách!
“Được, nhóc con, vậy tôi coi như cậu đã đồng ý!”, Diệp Thương Hải cười khan một tiếng.
“Đoàn luyện Long, ông đây sẽ lập tức ra tay, nhưng nhớ những gì chúng ta đã nói trước đó...”, Diệp Thương Hải đột nhiên quay đầu lại nói với Long Hiểu Vân.
“Đại sư Diệp cứ yên tâm, đại soái của chúng tôi nói lời sẽ giữ lấy lời, chỉ cần ông có thể cứu được người, đồng thời quét sạch quân xâm lược, ông có thể lựa chọn chiến lợi phẩm trước!”, Long Hiểu Vân nghiến răng nghiến lợi nói.
Dù gì đây cũng chính là điều kiện mà cô ta đã đồng ý với đối phương trước đó, tất nhiên sẽ không thể nuốt lời.
“Được, vậy ông đây đi đây!”
Diệp Thương Hải nhìn Giang Thần rồi lại cười lạnh một tiếng, đột nhiên giậm chân một cái, phảng phất vài bóng dáng lên xuống đã vào được lối vào bãi đậu xe.
Cả một đoạn đường dài không hề phát ra một âm thanh nào.
“Đại sư Diệp không hổ là em trai của Diệp Thương Vân, khinh công này quả là tuyệt vời! Lần này chắc chắn sẽ cứu được cô Phùng!”, Long Hiểu Vân không khỏi khen ngợi, liếc nhìn Giang Thần một cái, khóe miệng chợt giương lên nụ cười chế giễu.
Vắng mợ thì chợ vẫn đông!
Cho rằng rời khỏi đoàn luyện Giang, sở Trung Bộ sẽ không làm được gì sao?
Cô ta ngược lại muốn xem thử sắc mặt của Giang Thần sẽ đặc sắc như thế nào khi đại sư Diệp tiêu diệt được quân địch, cứu được cô Phùng và mang tất cả đồ ra khỏi bí cảnh!
Lúc này, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào cửa ra vào, tâm trạng vô cùng bất an.
Tuy nhiên, chưa được bao lâu thì bất ngờ nổ ra một cuộc tranh đấu dữ dội và tiếng gào thét của Diệp Thương Hải truyền ra từ bãi đậu xe dưới tầng hầm.
Mọi người không khỏi phấn khởi, xem ra đại sư Diệp đã xử lý xong đám người ngoại cảnh đó rồi!
Tuy nhiên, âm thanh đó không kéo dài được bao lâu thì nhỏ dần rồi mất hút, sau đó, chỉ nhìn thấy một bóng người toàn thân bê bết máu, vô cùng nhếch nhác nhanh chóng lao ra ngoài.
Tốc độ gần như của tên lửa, lòng như lửa đốt.
“Đại sư Diệp!”
Mọi người không khỏi kinh hoàng kêu lên!
Bởi vì người đi ra không phải ai khác, mà chính là Diệp Thương Hải, đi cũng nhanh mà về cũng nhanh.
Nhưng vào lúc này, Diệp Thương Hải hiển nhiên bị thương rất nặng, hai tay ôm lấy bụng, lòng phèo đều lộ ra ngoài, máu không ngừng tuôn ra.
Đây cũng may là cao thủ có nội lực thâm hậu, nếu không sợ rằng đã nằm xuống luôn rồi!
“Không... không ngờ bọn họ lại đánh úp, thật đáng khinh, thật đáng khinh!”, Diệp Thương Hải đi tới phía trước, thở phì phò, vẻ mặt vô cùng đau khổ nói.
“Đại, đại sư Diệp, ông thế nào rồi?”, Long Hiểu Vân chợt sửng sốt.
“Đoàn luyện Long, e rằng không cứu được người rồi, các người mau đi lấy vũ khí cỡ lớn đi!”, sắc mặt Diệp Thương Hải cắt không ra giọt máu, vô cùng đau khổ gợi ý nói.
“Cái này...”, Long Hiểu Vân chết lặng.
Con tin còn ở bên trong, sao có thể sử dụng vũ khí cỡ lớn chứ?
Hơn nữa, đối phương vẫn có những thứ lấy được từ bí cảnh, một khi sử dụng vũ khí cỡ lớn, tất cả cũng sẽ bị phá hủy!
Nếu không phải lo lắng về những điều này, tôi mời ông đến để làm gì?
Sớm đã cho phát đại bác tổ tung rồi!
Lúc này, Giang Thần chậm rãi cởi bỏ áo khoác, đưa cho Triệu Quân, đi về phía trước mấy bước.
Tất cả mọi người đều hết sức kinh ngạc. Diệp Thương Hải nhíu mày lại, không khỏi nhếch mép: “Cậu thanh niên, cậu không nghe tôi vừa nói những gì sao? Những người đó đến tôi còn không đối phó được, cậu chán sống rồi hay sao mà đi vào đó? Đừng nghĩ đây là trò trẻ con, bây giờ không phải lúc ra vẻ anh hùng đâu!”
“Đoàn luyện Giang, đại sư Diệp nói đúng. Bây giờ không phải là lúc anh thể hiện anh hùng cá nhân. Kẻ địch bên trong đều là cao thủ võ thuật, hơn nữa trong tay còn có con tin. Bất cứ ai tiến vào đều sẽ rất bị động!”, Long Hiểu Vân không khỏi lạnh lùng nói.
Nói bị động chỉ là cái cớ, thực ra ai cũng biết tình huống này gần như nan giải!
Dù sao, một người nội công thâm hậu như đại sư Diệp Thương Hải, bước vào còn chưa đầy một phút đã phải chạy ra ngoài, đủ có thể tưởng tượng được tình hình bên trong nghiệt ngã như thế nào!
Chẳng lẽ Giang Thần anh có ba đầu sáu tay, khác với mọi người sao?
“Bị động hay không là chuyện của tôi! Có điều, các người đã không đối phó được, thì nếu như tôi giành được chiến lợi phẩm từ quân xâm lược, cũng không liên quan gì đến sở Trung Bộ của các người!”, Giang Thần nhàn nhạt nói.
“Anh!”, Long Hiểu Vân vô cùng tức giận, cô ta hoàn toàn là nghĩ cho Giang Thần không ngờ tên này đã không cảm kích, còn nghĩ đến chiến lợi phẩm?
Chương 358: Thả cô ta ra, tao cũng sẽ tha cho mày một mạng!
“Đoàn luyện Giang, nếu đích thân anh hành động mà có xảy ra chuyện gì, sở Trung Nguyên chúng tôi sẽ không chịu trách nhiệm đâu!”, Long Hiểu Vân tức giận đùng đùng nói.
Cô ta biết rằng Giang Thần không phải là loại người dễ thuyết phục như vậy.
Nhưng việc một đoàn luyện xảy ra chuyện, đó hoàn toàn không phải là chuyện đùa, bây giờ việc làm rõ mối quan hệ là điều đương nhiên.
“Đoàn luyện Giang, anh ...”, lúc này Từ Thuật không khỏi bước lên trước, thầm lo lắng.
Không phải là anh ta không tin vào thực lực của Giang Thần, dù sao Đô đốc Giang đã trải qua rất nhiều trận chiến, một trận nhỏ này chẳng là gì cả.
Nhưng không sợ việc to tát, chỉ sợ việc không may xảy ra, nếu như Giang Thần thật sự gặp phải sự cố gì, sẽ là một biến cố kinh thiên động địa!
“Không sao đâu đoàn luyện Từ, bắt đầu từ lúc này, chỗ này sẽ do người của Tây Cảnh chúng tôi tiếp quản!”, lúc này, Triệu Quân đột nhiên lên tiếng.
“Nhưng nếu chúng tôi đã ra tay, vậy chiến lợi phẩm đương nhiên sẽ thuộc về Tây Cảnh của chúng tôi. Chắc anh và đoàn luyện Long hiểu quy tắc này?”
Việc sở hữu chiến lợi phẩm trên chiến trường không dựa vào địa bàn, chuyện này phải nói trước, tránh khỏi việc sau này xảy ra tranh chấp thì không hay.
“Đó là điều đương nhiên! Đương nhiên rồi!”, Từ Thuật vội vàng gật đầu cười bất lực nói.
Dù sao thì lúc này cũng không còn cách nào khác.
Sở Trung Nguyên bọn họ không xử lý được, có lẽ nào lại không cho người khác làm việc đó?
Và nếu bọn họ đã tiếp quản rồi, chiến lợi phẩm đương nhiên là của bọn họ.
“Được, được, các người cứ việc không tin thì cứ việc đi, bản thân muốn tìm đến cái chết cũng không ai ngăn cản!”, Diệp Thương Hải lúc này cũng không muốn khuyên nữa, ngược lại có chút tức giận, cười nhạo nói.
Bây giờ mà còn cản thì bọn họ cho rằng một đại sư nội công như ông ta vô dụng lắm không bằng.
Ông ta muốn xem đám người Giang Thần có thể ở trong đó kiên trì được bao lâu!
Tuy nhiên, Giang Thần phớt lờ và trực tiếp đưa Triệu Quân đi về phía lối vào của bãi đậu xe ngầm.
Ngay khi họ đang đến gần lối vào, một vài bóng người cao lớn chợt lóe lên xung quanh và họ đi theo bọn họ cùng tiến vào bên trong thông đạo mờ mịt kia.
Tầng 1 dưới tầng ngầm.
Không có ai xung quanh, cả không gian đều vô cùng lạnh lẽo.
Giang Thần liếc nhìn những cây cột lớn xung quanh, không khỏi chế nhạo, ra hiệu chia ra hai phía, Triệu Quân nhanh chóng dẫn đầu mọi người và biến mất nơi ban đầu.
Trong chốc lát, xung quanh vang lên tiếng “phốc phốc”, giống như tiếng thu hoạch vũ khí sắc bén.
Nhưng Giang Thần không hề bị lay chuyển, trực tiếp đi về phía trong cùng.
Anh trực tiếp đến chỗ đậu xe trong cùng và dừng lại.
Đúng lúc này, một người đàn ông với khuôn mặt đậm chất Trung Đông, đầu đội khăn xếp trắng xộc xệch, đẩy một người phụ nữ bị trói tay bằng dây gai và quấn khăn trắng trong miệng bước ra ngoài.
Nhìn thấy Giang Thần, người phụ nữ nhanh chóng lắc đầu, nước mắt không ngừng rơi lã chã.
Bởi vì lúc này một con dao găm sắc bén đang lơ lửng trên không trung, đối diện với mắt cô ta.
Cô gái hiển nhiên là vô cùng sợ hãi, ánh mắt hoảng hốt đến tột cùng.
“Đô đốc Giang, quả nhiên là mày!”, người đàn ông Trung Đông trong miệng bắn ra vài tiếng Hoa Hạ kém cỏi, ánh mắt đặc biệt ngưng đọng, giống như đang đối mặt với kẻ địch.
Nhưng Giang Thần nhìn thấy người này, sắc mặt không khỏi sa sầm, anh lạnh lùng nói: “Độc Lang, không ngờ chúng ta lại gặp nhau!”
Hai người chính là đối thủ cũ của nhau!
Trước đó ở Lop Nur, chính tên Độc Lang này và một nhóm cường giả ngoại cảnh đã đánh úp Giang Thần!
Mặc dù Giang Thần đã loại hầu hết các đối thủ của mình, nhưng vẫn còn một vài con cá lọt lưới, chẳng hạn như tên Độc Lang trước mặt.
Độc Lang là một tên hầu của hoàng tộc nào đó ở Trung Đông, chuyên đi thu thập những kho báu bí mật cho hoàng tộc.
Và chính trận chiến đó cũng đã cho hắn thấy được sự khủng khiếp của Đô đốc Giang!
“Lúc trước tao còn nghi ngờ, dựa vào thực lực của sở Trung Nguyên thì làm sao có thể khiến bọn tao mắc kẹt ở Vân Sơn? Bây giờ tao mới hiểu ra, hóa ra là Huyết Phật của Đô đốc Giang”, Độc Lang thở dài, trên mặt lộ ra vẻ bất lực. Nếu như không phải người của Giang Thần đã phong tỏa toàn bộ Vân Sơn, e rằng bọn họ sớm đã về tới Trung Đông rồi.
“Nếu như mày đã biết là tao rồi thì hãy thả người đi, đồng thời giao hết tất cả mọi thứ ra, đây là cơ hội duy nhất của mày!”, khóe miệng của Giang Thần khẽ cong lên.
“Đô đốc Giang, mày đang đùa à? Tao biết thân phận của người phụ nữ này không hề đơn giản. Đây là con át chủ bài duy nhất trong tay tao. Nếu thả cô ta ra, tao còn có thể sống sót ra ngoài sao?”, Độc Lang cười nhạo nói.
Giang Thần chau mày, bây giờ anh đã khôi phục được một tầng công lực, đối phó với tên Độc Lang này không hề khó, nhưng đồng thời bảo toàn được cả Phùng Thần Thần, e rằng không phải chuyện dễ dàng.
“Thả cô ta ra, tao cũng sẽ tha cho mày một mạng. Giang Thần tao nói lời sẽ giữ lời!”, sau khi cân nhắc lợi hại, Giang Thần đột nhiên nói.
Độc Lang lại lắc đầu nói: “Mày cho rằng tao là thằng ngu chắc? Có Huyết Phật ở Vân Sơn, cho dù mày thả tao đi, tao có thể trốn thoát được sao?”
Nếu hắn có thể trốn thoát được, sớm đã cho người phá vòng vây rồi.
Chương 359: Thay tôi cảm ơn anh ta
Hà tất hiện giờ cứ phải bắt con tin tới bàn điều kiện với Giang Thần.
“Anh nói cũng đúng! Nhưng nếu anh không đồng ý, ngay bây giờ phải chết!”
Giang Thần bỗng nhiên cười khẩy, đồng thời liếc mắt nhìn Phùng Thần Thần một cái, hờ hững nói: “Anh biết, Giang Thần tôi sẽ không thay đổi ý định của mình!”
Nghe được lời này, Độc Lang lập tức sững sờ.
Phùng Thần Thần cũng không thể tưởng tượng nổi mà trừng to đôi mắt đẹp, liếc xéo Giang Thần với ánh mắt vô cùng oán hận.
Ý nghĩa của câu nói này không thể rõ ràng hơn.
Vào thời khắc mấu chốt, anh hoàn toàn có thể từ bỏ Phùng Thần Thần!
Độc Lang đột nhiên có chút hoảng loạn, hắn biết Giang Thần không phải đang nói đùa, bởi hắn biết Đô đốc Giang Thần chưa bao giờ nói giỡn!
Hắn càng hiểu rõ những thứ trong ngực mình quý giá đến nhường nào, vì thứ này, tính mạng con gái một doanh nhân giàu có trong mắt đối phương e rằng thật sự chẳng được tính là gì.
“Được, được thôi! Tao thả người, nhưng mày nói lời phải giữ lời!”, sau khi cân nhắc thiệt hơn, Độc Lang cuối cùng cũng thỏa hiệp, rồi từ từ thả lỏng Phùng Thần Thần.
Sau đó dang hai tay qua vai, từng bước đi về phía xa.
“Đứng lại!"
Lúc này Triệu Quân đột nhiên xuất hiện chặn lại đường, lạnh lẽo nói: “Người có thể đi nhưng đồ phải để lại!”
Độc Lang bất lực lắc đầu, lúc này đã không sót lại tia may mắn nào nữa, hắn chậm rãi móc ra một gói vải từ trong ngực từ từ đặt xuống đất, sau đó nhanh chóng xoay người nhấp nhô vài cái liền biến mất không còn tăm hơi.
Triệu Quân vội vã nhặt đồ lên sau đó giao lại cho Giang Thần.
Giang Thần dùng tay ước lượng, lập tức khóe miệng hơi nhếch lên, lạnh băng nói: “Tiếp tục phong tỏa Vân Sơn, dồn toàn lực truy bắt Độc Lang, giết không tha!”
“Vâng, thưa đô đốc!”
Triệu Quân nhận lệnh rồi vội vã đi về phía Phùng Thần Thần, giúp cô ta mở khóa.
Hai tay Phùng Thần Thần vừa được giải phóng liền gấp rút kéo miếng vải trắng ra khỏi miệng, hung tợn vứt xuống đất, không những không nói lời nào cảm kích, ngược lại còn dùng đôi mắt đẹp lạnh lùng nhìn Giang Thần, giẫm trên đôi giày cao gót tức giận đùng đùng bước ra ngoài.
“Đô đốc, người phụ nữ này…”, Triệu Quân có chút khó hiểu.
Rõ ràng là bọn họ đã cứu người phụ nữ này, nhưng không ngờ cô ta lại có thái độ như vậy.
“Phụ nữ ấy à, anh quen rồi là được!”, Giang Thần không biết nói sao chỉ lắc đầu, anh đương nhiên biết tại sao Phùng Thần Thần lại nổi giận.
Tất nhiên là vì những gì vừa rồi anh nói cùng Độc Lang.
Nhưng đó chỉ là kế tạm thời mà thôi, nếu Độc Lang thực sự gây bất lợi với Phùng Thần Thần, anh tất nhiên sẽ không đứng nhìn, thậm chí cho dù có nguy cơ bị thương nặng một lần nữa cũng sẽ cứu đối phương ra ngoài.
Nhưng dường như Phùng Thần Thần đã hiểu lầm.
Lúc này, mọi người bên ngoài vẫn đang bàn tán xôn xao.
Dẫu sao cũng đã qua một lúc, trong bãi đậu xe vậy mà không có chút động tĩnh, thậm chí ngay cả tiếng đánh nhau cũng không truyền ra nửa nhịp.
Không biết bên trong rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, mọi người đều có chút thấp thỏm bất an.
“Hừ, xem ra tên nhóc này còn vô dụng hơn cả tưởng tượng của tôi, thậm chí còn không ứng phó nổi một chiêu của