Chiến Thần Đỉnh Cấp

Trọng Sinh


trước sau

CHƯƠNG 1: TRỌNG SINH

Trong khu rừng cây nọ ở Bắc Thương đại lục.

"Phut!"

Bỗng nhiên có một tiếng vang phá vỡ sự yên tĩnh của khu rừng.

Chỉ thấy, một cánh tay đột nhiên thò ra từ trong bùn đất giữa khu rừng.

Ngay sau đó, liền có một thiếu niên phá đất mà ra.

"Đây...là đâu?"

Thiếu niên có chút hoang mang nhìn bốn phía, lại hoảng sợ phát hiện, sau lưng mình có cắm một tấm bia mộ được tạo thành từ con rối.

Trên bia mộ, không có bất kỳ chữ gì, trống không.

Ngay lúc này.

"Răng rắc!"

Một tiếng vang giòn giã rơi vào trong tai thiếu niên, cậu nhanh chóng chống hai bàn tay gượng dậy, sau đó nhảy ra khỏi hố.

Trên quần áo cậu, không chỉ có bùn đất, còn có vết máu, nhưng cậu không để ý, chỉ nhìn về phía trước.

"Cậu , cậu..."

Ông lão lưng còng khuôn mặt hoảng sợ đi ra.

"Ông lão, ông là?"

Thiếu niên nhìu mày, không hiểu hỏi.

"Hôm qua lão phát hiện cậu nằm bên cạnh căn nhà nhỏ của lão, đã không còn hơi thở, cho nên lão liền an táng cho cậu, bây giờ sao lại..."

Ông lão lưng còng khuôn mặt hoảng sợ, rốt cuộc thiếu niên hôm qua ông xác định đã chết, hiện tại lại từ trong mộ bò ra.

"Hôm qua?"

Thiếu niên bắt đầu nhớ lại.

Cậu nhớ, khi vào núi lịch luyện trước đó, gặp phải một con yêu thú, cuối cùng dù cậu giết chết được con yêu thú, nhưng bản thân cũng chịu trọng thương.

Còn những chuyện sau đó thì có chút mờ mịt.

"Lão tiên sinh, ông nhất định nhìn nhầm rồi, bây giờ tôi không phải rất tốt sao?" Thiếu niên trả lời.

"Chuyện này..."

Ông lão lưng còng khựng lại một chút, thở phào nói: "Không chết thì tốt, không chết thì tốt, hẳn là lão hoa mắt rồi, xém chút hại cậu."

"Lão tiên sinh không cần tự trách, người cũng là có ý tốt." Thiếu niên vội nói.

Cậu đoán, ông lão này sau khi thấy cậu thì hiểu lầm cậu đã chết, cho nên mới chôn cất cậu, nếu không cậu có thể sẽ bị yêu thú hoặc dã thú ăn thịt rồi.

Lúc này, thiếu niên dò xét hoàn cảnh xung quanh, hỏi: "Lão tiên sinh, Liên Vân thành ở hướng nào?"

"Thì ra cậu là người Liên Vân thành, Liên Vân thành ở hướng đó, cách nơi này nửa ngày đường." Ông lão chỉ một phương hướng nói.

"Được, cảm ơn lão tiên sinh, ngày khác tôi sẽ quay lại, báo đáp ơn cứu mạng của lão tiên sinh!"

Thiếu niên gật đầu rồi xoay người rời đi.

Tuy nhiên, ông lão nhìn bóng lưng rời đi của cậu, trên khuôn mặt đầy nếp nhăn đột nhiên lộ ra nụ cười kỳ quái.

“Phụt!”

Lúc này, ông lão đột nhiên vươn tay phóng một cái, một vệt sáng xuất hiện, trực tiếp lao vào sau gáy thiếu niên.

"Phụ thân cậu nhờ lão giữ lại linh hồn của cậu, vừa giữ đã là tám trăm năm. Hôm nay cậu cuối cũng đã được trọng sinh, đi về ngủ một giấc đi, sau khi thức dậy, cậu có thể nhớ lại rồi!"

Trong lòng ông lão nghĩ xong, phất phất tay.

Một khắc sau, huyệt mộ của thiếu niên đã lấp lại, mà cậu, cũng vô hình vô tung.

...

Thiếu niên rời khỏi khu rừng, đi về phía Liên Vân thành.

Tuy nhiên, từ sau khi cậu tỉnh lại, đầu óc cứ ngơ ngơ ngác ngác.

"Kỳ quái, ta sao chỉ nhớ được mình tên Diệp Hàn, là thiếu gia Diệp gia ở Liên Vân thành, nhưng cái khác đều mơ hồ?"

Thiếu niên mờ mịt, cúi nhìn ngực mình.

Cậu nhớ mang máng, mình bị một con yêu thú cào bị thương ở ngực, vết thương máu thịt mơ hồ, nhưng hiện tại, miệng vết thương lại liền lại rồi, ngay cả sẹo cũng không có.

Nếu không phải vết máu đó ở trước ngực, cậu cũng không cảm thấy được mình có từng bị thương hay không.

Nhưng nếu từng bị thương, bây giờ lại là chuyện gì?

"Mặc kệ, về trước rồi nói sau!"

Diệp Hàn lắc lắc đầu, tiếp tục đi đường.

Nửa ngày trong miệng ông lão lúc nãy, là tốc độ của ông ấy, mà Diệp Hàn là người trẻ tuổi, lại là một người luyện võ, đương nhiên không cần lâu như vậy.

Nhưng mà, đợi Diệp Hàn về tới Liên Vân thành, thì đã là đêm khuya rồi.

Trong Diệp gia rất yên tĩnh, nhưng vẫn có vài hạ nhân bận rộn và một số người về muộn.

Diệp Hàn không để ý họ, trực tiếp về phòng, ngả đầu liền ngủ.

Giấc ngủ này, Diệp Hàn ngủ không ngon.

Cậu nằm mơ, mơ thấy lúc mình đang bái đường thì bị vị hôn thê một kiếm đâm chết.

Thân kiếm lạnh băng đó, ánh mắt lạnh giá đó, đều chân thật như vậy.

Diệp Hàn trong giấc mơ, thậm chí vô thức vươn tay, muốn đỡ một kiếm đó.

...

Sáng sớm ngày thứ hai.

Diệp Hàn tỉnh lại, nhưng một khắc sau, cậu lại chấn kinh.

"Đây là đâu?"

Cậu trực tiếp mở to đôi mắt ngái ngủ, cẩn thận dò xét.

Hoàn cảnh xung quanh, cực kỳ xa lạ.

Không chỉ như vậy, mà ngay cả cơ thể cũng không quá bình thường.

Cậu kinh ngạc, nhanh chóng xuống giường soi gương, phát hiện khuôn mặt mình cũng trở nên trẻ hơn, khuôn mặt vốn trải qua vô số gian nan, thế sự xoay vần đã không còn nữa, thay vào đó là khuôn mặt non nớt chỉ tầm mười bốn tuổi.

Nhưng tiếp đó, cậu càng chấn kinh.

"Chuyện gì vậy, chân khí trong cơ thể ta sao có thể yếu ớt như vậy, chỉ mới tầng thứ nhất Khai Võ Cảnh, tại sao võ hồn Phần Thiên Lưu Diễm đao cũng không còn nữa?"

Diệp Hàn cẩn thận kiểm tra một chút, phát hiện võ hồn Phần Thiên Lưu Diễm đao của cậu lại không cánh mà bay, mà thay thế nó lại là một võ hồn Hắc Cầu không hề quen biết.

Trên hắc cầu này, có một phù hiệu kỳ quái, Diệp Hàn cảm thấy nó rất quen thuộc.

"Phù hiệu này hoàn toàn giống với hình khắc trên viên đá kỳ lạ phụ thân cho ta!"

Diệp Hàn đột nhiên phản ứng lại.

Viên đá kỳ lạ đó, phụ thân cậu tình cờ có được trong một di tích thương cổ, vì không thể lãnh ngộ được, nên đưa cho cậu.

Bây giờ xem ra, viên đá kỳ lạ đó, lại là võ hồn thạch!

Cái gọi là võ hồn thạch, chính là có thể phong ấn võ hồn vào bên trong, sau đó, người có võ hồn chưa giác ngộ có thể cướp đoạt võ hồn trong võ hồn thạch, từ đó có được võ hồn càng mạnh, càng phù hợp hơn.

"Không nghĩ
tới, đó lại là võ hồn thạch, nhưng mà, võ hồn hắc cầu này sao trước nay chưa từng thấy, chẳng lẽ là cấp tím võ hồn – Phệ Hồn Cầu?”

Trong lòng Diệp Hàn nghĩ.

Nhưng mà, suy nghĩ này chỉ lóe qua mà thôi, lập tức đã bị cậu phủ định.

Di tích thượng cổ đó hung hiểm vạn phần, ngay cả Diệp Thiên là một trong bát đại đỉnh phong cũng xém chút bị tổn hại trong đó, cho dù bên trong tùy tiện một món thiên tài địa bảo, cũng trân quý hơn võ hồn thạch, phệ hồn cầu cấp tím, cho nên đây không thể nào là võ hồn thạch, phệ hồn cầu.

Còn không đợi cậu tiếp tục suy nghĩ, đột nhiên, trong đầu cậu cảm thấy đau nhói.

Từng luồng ký ức như cơn bão xông vào đầu cậu, cảm giác của cậu lúc này giống như bị mười thanh chủy thủ đâm xuyên, đau đến tê tâm liệt phế.

Cơn đau này, chỉ vỏn vẹn kéo dài hơn mười giây, nhưng trong thời gian mười mấy giây này, Diệp Hàn đau đến mức xụi lơ trên đất, toàn thân run rẩy, giống như phát bệnh động kinh.

Ngay sau đó, Diệp Hàn cảm thấy trong đầu mình vô cớ có thêm không ít ký ức.

Bắc Thương vực, Nam quốc, Thương Diên lãnh, Liên Vân thành, Diệp gia!

Đây chính là nơi cậu đang ở, nhưng không phải là Thanh Mộc thành trong tưởng tượng của cậu.

Nhưng, làm cậu kinh ngạc không chỉ có nhưng thứ này.

"Bắc Thương vực được thống nhất từ tám trăm năm trước, người thống nhất thành lập Bắc Thương đế quốc, hiệu xưng Bắc Thương nữ đế."

"Bắc Thương nữ đế danh xưng Lưu Vân Nhu!"

Lưu Vân Nhu!

Ba chữ này đối với Diệp Hàn mà nói, đương nhiên sẽ không xa lạ, vì Lưu Vân Nhu chính là vị hôn thê của cậu.

Đúng, chính là vị hôn thê!

Nhưng mà, Lưu Vân Nhu lại thống nhất Bắc Thương vực, còn là chuyện của hơn tám trăm năm trước, chuyện này sao có thể?

"Chuyện này...không thể nào..."

Khuôn mặt Diệp Hàn tràn đầy kinh ngạc, không dám tin, vội vã nhéo mình một cái, xác định có phải đang nằm mơ không.

"Cuối cùng là chuyện gì, ta hiện tại rốt cuộc là Diệp Hàn - con trai Diệp Thiên, hay là Diệp Hàn - thiếu gia của Diệp gia Liên Vân thành?"

Cậu lúc này đã không rõ tình huống hiện tại rồi.

"Chẳng lẽ nói, đó không phải là mơ, cậu thực sự bị Lưu Vân Nhu giết chết rồi, nhưng nếu như vậy, cậu bây giờ lại là cái gì, cô hồn dã quỷ sao?"

Diệp Hàn có chút không hiểu, nếu là cô hồn dã quỷ, vậy tại sao cậu lại có thân xác, hơn nữa còn xuất hiện ở nơi hẻo lánh nghèo khó Nam quốc này?

Như vậy, chỉ có một giải thích, đó chính là trọng sinh!

Mặc dù cậu không biết là chuyện gì, nhưng trước mắt, nhất định không phải mơ.

Trong mơ, sẽ không đau!

Trên người không đau, trong lòng cũng sẽ không đau!

"Lưu Vân Nhu, không biết tại sao cô lại muốn giết ta, nhưng ta nhất định sẽ tìm ra đáp án, hy vọng không phải cô cố ý tiếp cận ta, nếu không..."

Ánh mắt Diệp Hàn lóe sáng, lộ ra tia sát ý.

Với cảnh giới kiếp trước của cậu, thực lực của Lưu Vân Nhu cho dù tăng mười lần cũng không thể là đối thủ của cậu, có thể giết chết cậu, hoàn toàn là vì đánh lén bất ngờ!

Diệp Hàn còn nhớ, khi Lưu Vân Nhu đâm một kiếm xuyên qua tim cậu, biểu cảm lạnh lùng như băng.

Nếu Lưu Vân Nhu bị người sai khiến đến giết cậu, vậy cậu cũng sẽ xóa bỏ toàn bộ tình cảm và ký ức tốt đẹp từ trước đến nay.

Có lẽ, ông trời không nỡ để cậu chết không rõ ràng mới cho cậu cơ hội sống lại lần nữa.

Chính vì cho cậu một cơ hội, báo thù!

“Chuyện này đã qua hơn tám trăm năm, Lưu Vân Nhu do dù sống, cũng hơn tám trăm tuổi rồi...”

Trong lòng Diệp Hàn nghĩ.

Với cảnh giới năm đó của cậu, sống hai ba trăm năm không có vấn đề, nhưng trong trí nhớ mà cậu vừa dung hợp, Lưu Vân Nhu hiện tại là đế vương của Bắc Thương đế quốc, muốn điều tra chuyện cũ, xem ra không dễ như vậy.

Nhưng, chỉ cần là sự thật, vậy sẽ có manh mối, bất kể thế nào, Diệp Hàn cũng muốn tìm được đáp án.

---

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện