Chiến Thần Đỉnh Cấp

Tiên Thiên, Nuốt Phệ Hồn Cầu


trước sau

CHƯƠNG 2: TIÊN THIÊN, NUỐT PHỆ HỒN CẦU

“Trong trí nhớ, Diệp Hàn này mười hai tuổi đã đạt tới Khai Võ Cảnh, là đệ nhất thiên tài trẻ tuổi của Diệp gia, sau đó vẫn luôn củng cố nền móng, chuẩn bị đợi đến lúc mười bốn tuổi sẽ giác ngộ võ hồn.

Vì thêm một tầng ký ức, cho nên Diệp Hàn bắt đầu chỉnh lại tâm tình.

Thì ra, chủ nhân trước của thân thể này cũng tên Diệp Hàn, tên giống với cậu, hơn nữa dung mạo cũng cực kỳ tương đồng, nhưng lại chết vào nửa đêm.

Mà cậu, lại mượn cái xác này, sống lại!

Không chỉ như vậy, cậu còn dung hợp ký ức với cơ thể này, cậu lúc này, ngoại trừ cảnh giới và võ hồn, thì giống hệt với Diệp Hàn cũ.

“Không đúng, Diệp gia qua một thời gian nữa mới cử hành nghi lễ giác ngộ võ hồn, thân thể này căn bản còn chưa giác ngộ võ hồn, vậy võ hồn hắc cầu...”

“Là võ hồn Tiên Thiên?”

Diệp Hàn xém chút trừng rớt tròng mắt.

Võ hồn, tương đương với nguồn gốc của thực lực, được phân thành võ hồn Tiên Thiên và võ hồn Hậu Thiên giác ngộ.

Võ hồn Tiên Thiên chính là sinh ra đã có rồi, tình huống như vậy, cả triệu người cũng rất khó tìm được một người.

Mà võ hồn Hậu Thiên lại là võ hồn ẩn giấu trong cơ thể được giác ngộ nhờ dùng phương thức đặc thù vào lúc mười bốn tuổi đạt tới Khai Võ Cảnh.

Trước đây Diệp Hàn cho rằng võ hồn hắc cầu là võ hồn phệ hắc cầu của cấp tím, nhưng cậu lại cảm thấy không có khả năng.

Võ hồn thạch là Diệp Thiên có được trong di tích thượng cổ, lại không nghĩ tới sau khi cậu sống lại, lại có được võ hồn hắc cầu Tiên Thiên này, thật không nói thành lời.

Điều này đại biểu sau này cậu sẽ có hai loại võ hồn, nhiều hơn người bình thường một loại.

“Võ hồn hắc cầu này, cuối cùng là cái gì?”

Diệp Hàn nhíu mày, đưa tâm thần xâm nhập vào bên trong võ hồn, sau đó cậu kinh ngạc phát hiện, bên trong võ hồn hắc cầu này, lại có một tòa lầu mười hai tầng.

Trên tòa lầu mười hai tầng này, là bầu trời sao rộng lớn, kéo dài vô tận.

“Tàng Bảo Các?”

Ánh mắt cậu chăm chú nhìn tòa lầu mười hai tầng đó, còn không đợi cậu có hành động, cửa lớn của tầng thứ nhất Tàng Bảo Các đột nhiên mở ra, ngay sau đó, cậu nhìn thấy bên trong xếp những kệ sách rất ngăn nắp.

Trên những kệ sách này, đặt các loại đồ vật.

“Thật sự là Tàng Bảo Các...”

Diệp Hàn không nhịn được cảm thán một cậu, lúc này cậu phát hiện mình ngưng tụ thành một cái bóng mờ ảo, đứng trước Tàng Bảo Các.

Nhưng, cậu lại không thể đi vào, bị một tầng năng lượng kỳ lạ cản lại, nhưng cậu có thể cảm nhận được tất cả các đồ vật bên trong tầng thứ nhất của Tàng Bảo Các, thần binh, võ học, bảo vật, võ hồn thạch, vân vân, nên có đều có.

“Võ hồn hắc cầu này rốt cuộc là gì, lại có thể thu nạp tòa lầu mười hai tầng vào bên trong...”

Diệp Hàn không rõ tình huống, cậu muốn đi vào xem thử, nhưng bị Tàng Bảo Các ngăn ở cửa.

Không thể vào, là vì thực lực của cậu giảm sút, hay là vì nguyên nhân khác?

Tiếp đó, cậu vận chân khí trong cơ thể, thử dùng chân khí để ngưng tụ thành sợi dây, kéo nhưng đồ vật đó ra.

Chỉ là đáng tiếc, cậu chỉ có tầng một Khai Võ Cảnh, sợi dây chân khí chỉ có thể đụng tới kệ sách đầu tiên ở phía trước.

“Phụt!”

Diệp Hàn ngưng thần, dùng chân khí móc một cuốn bí tịch trên kệ sách, sau đó rút dây, kéo sách ra.

“Võ học hạ phẩm cấp đỏ, kiếm pháp lưu thủy.”

Cậu lướt nhìn, phát hiện là võ học rác rưởi.

Đẳng cấp của võ học, phân theo thứ tự đỏ, cam, vàng, lục, thanh, lam, tím, cấp đỏ tệ nhất.

Nhưng, võ học kiếm pháp lưu thủy này mặc dù tệ, nhưng trong cùng cấp lại thuộc hàng đỉnh nhọn.

Tiếp đó, Diệp Hàn lại lấy vài cuốn bí tịch ra, đẳng cấp đều rất thấp, nhưng trong võ học cấp đỏ, vẫn là đỉnh nhọn.

Tàng Bảo Các này, xem ra chỉ lưu giữ đồ tốt!

Chỉ đáng tiếc, Diệp Hàn có ký ức kiếp trước, dù là võ học cấp tím, trong mắt cậu cũng chỉ như rác rưởi, những thứ này cậu đương nhiên không nhìn trúng.

Cậu thu lại tâm thần, sau đó thử một chút, lại phát hiện có thể đưa đồ vật thu vào trong võ hồn hắc cầu này, bình hoa, bút mực nghiên giấy, vân vân, sau đi được thu vào trong, toàn bộ đều treo lơ lửng bên cạnh Tàng Bảo Các.

“Võ hồn thần kỳ, lại có tác dụng như nhẫn càn khôn.”

Mắt Diệp Hàn lóe sáng.

Nhẫn càn khôn có thể chứa vạn vật, nhưng trong Nam Bắc Quân quốc này, e rằng tìm không được một cái.

Nhưng mà, nếu võ hồn hắc cầu này chỉ là vật chứa, vậy thì quá vô dụng rồi.

Tốt xấu gì cũng là sản vật trong di tích thượng cổ, không thể nào chỉ dùng để đựng đồ, nhất định vẫn còn tồn tại bí mật, chỉ là cậu không phát hiện mà thôi.

Chính lúc cậu đang suy tư, trong viện truyền tới tiếng bước chân vội vã, sau đó, một thân hình già nua đi vào.

“Hàn thiếu gia...”

Người tới là một ông lão, bộ dạng ông ấy rất căng thẳng, sau khi vào cửa thì nhanh chóng dò xét Diệp Hàn một phen.

Căn cứ vào ký ức dung hợp lúc nãy, Diệp Hiện nhận ra ông lão này là quản gia của Diệp gia, Lý Phúc.

Diệp Hàn đã chết đó, từ bé phụ mẫu song vong, do Lý Phúc này nuôi lớn, quan hệ cực kỳ tốt.

“Phúc gia gia, có chuyện gì sao?” Diệp Hàn tò mò hỏi.

“Sáng sớm lão đã nghe thấy Hàn thiếu gia đêm gia bị thương quay về, cho nên đến xem xem...” Lý Phúc nhíu chặt mày, đi hai vòng quanh người Diệp Hàn, cẩn thận kiểm tra thương thế
của Diệp Hàn.

“Phúc gia gia, không sao rồi, chỉ bị trầy xát mà thôi, hiện tại đã tốt nhiều rồi.”

Diệp Hàn cong môi cười, sau đó trực tiếp cởi miếng vải dính máu quấn trên người, một chút sẹo cũng không có.

Lý Phúc lại dò xét một chút, cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, vì sáng sớm lão đã nghe nói khuya tối qua Diệp Hàn trọng thương quay về, toàn bộ y sam đều bị nhuộm thành màu đỏ, mỗi bước là một dấu chân.

“Xem ra là tên tiểu tử đó khoa trương.” Trong lòng Lý Phúc nghĩ.

Thực ra lão không biết Diệp thiếu gia trong miệng lão đã chết rồi.

Diệp Hàn này, không phải Diệp Hàn đó!

“Không sao thì tốt, không sao thì tốt...” Lý Phúc thở phào nhẹ nhõm.

Diệp Hàn mất phụ mẫu từ nhỏ, mà lão gia tử Diệp gia đã bế quan gần nửa năm, còn chưa xuất quan, nếu Diệp Hàn xảy ra chuyện gì, lão làm sao giao đãi với lão gia tử?

“Diệp thiếu gia, ngày mai chính là nghi thức giác ngộ võ hồn của Diệp gia chúng ta, tuyệt đối không được quên.” Lý Phúc nhắc nhở một câu.

“Ta nhớ, ngày mai nhất định sẽ tới đúng giờ.” Diệp Hàn cười đáp.

“Được, vậy lão đi làm việc khác.”

Lý Phúc gật đầu, xoay người trực tiếp rời đi.

Thời gian sau đó, Diệp Hàn bắt đầu tiếp tục khai quật võ hồn hắc cầu.

Võ hồn, có tốt có xấu, võ hồn tốt có thể nâng cao không ít lực chiến đấu của người luyện võ.

Võ hồn hắc cầu giác ngộ bẩm sinh này, ngay cả cậu cũng không nhìn ra võ hồn hắc cầu này thuộc cấp bậc nào, hơn nữa nó có liên quan tới kiếp trước của cậu, cho nên cậu quyết định tạm thời không lộ ra.

Cậu của kiếp trước, lúc mười bốn tuổi thì trực tiếp lĩnh ngộ võ hồn cấp tím siêu việt –Phần Thiên Lưu Diễm đao, sau đó một đường đột phát, trở thành người trẻ tuổi nổi bật.

Kiếp này, cậu có võ hồn Tiên Thiên, nhưng không biết nó có khác biệt gì với võ hồn Hậu Thiên giác ngộ.

“Ta của kiếp trước vốn là con trai của bát đại đỉnh phong Diệp Thiên, huyết mạch cực kỳ cường đại. Hiện tại ta trọng sinh ở Diệp gia Nam quốc này, căn cứ vào tình huống ở đây, thì đoán rằng cao nhất cũng là võ hồn cấp cam...”

Diệp Hàn nghĩ trong lòng, mặc dù võ hồn hậu thiên còn chưa thức tỉnh, nhưng cậu sẽ ăn một viên tĩnh tâm hoàn trước.

Võ hồn chính là nguồn vốn của người luyện võ, đại khái có thể phân thành ba loại võ hồn khí, võ hồn thú và võ hồn đặc thù.

Võ hồn khí chính là võ hồn của các loại đao, kiếm, thương, Phần Thiên Lưu Diễm đao của cậu chính là võ hồn khí.

Mà võ hồn thú, lại làm cho người luyện võ có năng lực biến thân để đối phó yêu thú, một khi sử dụng võ hồn để biến thân thì thực lực sẽ tăng lên rất nhiều.

Ở tình huống thông thường, ngoại trừ võ hồn thú và võ hồn khí, các võ hồn khác đều quy vào loại võ hồn đặc thù, như võ hồn hàn băng, võ hồn hỏa diễm, võ hồn lôi điện, vân vân.

Phần Thiên Lưu Diễm đao của Diệp Hàn cũng là thuộc tính hỏa, nhưng võ hồn hỏa diễm lại có thể sử dụng phối hợp với các loại võ học khác như chưởng pháp, quyền pháp, đều có lợi hại riêng.

Có một số võ hồn lúc lĩnh ngộ còn mang theo hồn kỹ, đây là chiêu thức còn cường đại hơn võ học, chỉ là hao phí rất lớn.

Như Phần Thiên Lưu Diễm đao, lúc lĩnh ngộ sẽ tự mang theo một kỹ thật chiêu hồn, gọi là liệt diễm phần thiên, liệt diễm phần thiên này có uy lực hủy thiên diệt địa, hung mãnh vô cùng!

Về cấp bậc của võ hồn, cũng không cố định, cho dù võ hồn giác ngộ chỉ là võ hồn cấp đỏ, nhưng chỉ cần người luyện võ đột phá cảnh giới, thì có thể nâng cao cấp bậc của võ hồn.

Đương nhiên, còn có các phương pháp khác để nâng cao cấp bậc của võ hồn, như đan dược, vân vân, chỉ là ở vùng quê nghèo xa xôi này, đan dược nâng cao cấp bậc của võ hồn không có nhiều khả năng xuất hiện.

------------

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện