Chiến Thần Đỉnh Cấp

Đệ Nhất Ngoại Môn


trước sau

CHƯƠNG 43: ĐỆ NHẤT NGOẠI MÔN

"Ơ, người thua không trả tiền đã đến rồi!"

Lúc nhìn thấy Hoắc Chung, Diệp Phương nhịn không được nói khẩy một câu, tuy thực lực của hắn yếu, nhưng có Diệp Hàn chống đỡ, sợ cái gì?

Huống chi, hắn nói rất đúng sự thật!

"Đồ chết tiệt!" Hoắc Chung nghe thế, sắc mặt lập tức biến đổi, tại trong lòng thầm nghĩ một câu.

Tuy ngày đó hắn không thừa nhận, nhưng vẫn là có không ít người lén thảo luận, việc này một truyền mười, mười truyền một trăm, hiện tại cũng có không ít người biết, điều này khiến cho hắn vô cùng bực bội.

"Hoắc đại ca!" Đám người Diệp Cường sau khi thấy người đến, lập tức hô một câu.

Diệp Hàn biết rõ người đi bên cạnh Hoắc Chung là ai, hóa ra là đệ tử ngoại môn Hoắc Chính, anh trai của Hoắc Chung.

"Các ngươi làm sao lại ra bộ dạng này?" Hoắc Chính nhịn không được lên tiếng hỏi.

Vừa rồi mấy người Diệp Cường bị Diệp Hàn đánh tơi bời, mặt mũi bầm dập, sưng lên giống như đầu heo.

"Chuyện này......"

Bốn người Diệp Cường có chút áy náy, không dám mở miệng nói là bọn hắn bị chính người mới nhập học Diệp Hàn đánh thê thảm.

Thế nhưng, không cần nói thì Hoắc Chính cũng đã đoán ra được.

Diệp Hàn mở miệng hỏi: "Hoắc chung, những hỏa năng đó, có hài lòng không?"

"Ngươi muốn chết!"Hoắc Chung giận dữ mắng một câu.

Khoảng thời gian này, chuyện của hắn đã sớm bị lan truyền khắp nơi, hắn đoán chính là Diệp Hàn với Diệp Phương đã làm việc này, điều này khiến cho hắn rất phiền não.

"Ngươi, chính là Diệp Hàn?" Hoắc Chính nhàn nhạt lên tiếng hỏi.

"Chắc hẳn ngươi chính là Hoắc sư huynh, không biết mấy sư huynh trong tộc của ta, ngươi sai khiến có thỏa mãn không?" Diệp Hàn cười nói.

"Cũng không tệ lắm, rất nghe lời!" Hoắc Chính gật gật đầu, vỗ nhẹ vai Diệp Cường.

Đoạn đối thoại này khiến bốn người bọn Diệp Cường có chút xấu hổ, nhưng bọn hắn cũng không tiện biểu lộ ra, dù sao Hoắc Chính cũng không có nói sai cái gì.

"Mới vừa nghe bọn người Diệp Cường nói, Hoắc sư huynh muốn cho bọn hắn gia nhập Hoắc gia?" Diệp Hàn hỏi.

"Không sai, hoàn toàn chính xác!" Hoắc Chính lại tiếp tục gật đầu.

"Nói xuông không bằng hành động, đã như vậy, ta đây lập tức viết một lá thư, cho người mang về Diệp gia. Như vậy, bốn người bọn họ sẽ không còn là người của Diệp gia chúng ta, đến lúc đó Hoắc sư huynh sai khiến, có lẽ sẽ càng thuận buồm xuôi gió hơn." Vừa nói, ánh mắt Diệp Hàn vừa liếc qua bốn người Diệp Cường.

"Việc này, sau này hãy nói!"

Hoắc Chính liếc nhìn chút tàn dư của thẻ hỏa năng và điểm tích lũy trên mặt đất: "Ngươi phá hủy thẻ hỏa năng của bọn họ, có biết là đã vi phạm quy tắc của học viện không?"

"Quy tắc của học viện?"

Lông mày Diệp Hàn nhíu lại, quay đầu nhìn về phía Tiêu Thu Thủy.

"A? Có quy tắc này sao? Đây là lần đầu tiên ta nghe nói đó." Tiêu Thu Thủy đảo mắt, dáng vẻ rất không rõ ràng.

"Tiêu sư tỷ, có quy tắc này!"

Lúc này, một người đang đứng bên cạnh nàng nhỏ giọng nói, sau đó Tiêu Thu Thủy chỉ đàng cười cười nói: "Hóa ra là thật sự có, không sao, chuyện này ta chịu trách nhiệm, là do ta nói với người là không có!"

"Tạm thời không nói đến việc này." Diệp Hàn cười cười, quay đầu nói: "Vừa rồi ta cũng không có muốn phá hủy thẻ hỏa năng và điểm tích lũy, Diệp Cương bỗng nhiên lấy ra Võ Hồn đánh ta, ta vô thức liền đưa tay ngăn lại, ai ngờ nó lại bị hắn chém rách?"

Hoàn toàn chính xác, chuyện vừa rồi, tất cả mọi người ở đây đều nhìn thấy.

Đúng thật là trước đó Diệp Cương lấy ra đao lửa đánh về phía Diệp Hàn, Diệp Hàn đưa tay ngăn lại, cho nên có thể xem như Diệp Cương mới là người phá hủy những thẻ hỏa năng và điểm tích lũy.

"Đã như vậy thì đây chính là sự hiểu lầm."

Hoắc Chính cười cười nói: "Trước kia người cướp đi danh vị đệ nhất tân sinh, đệ đệ của ta vẫn luôn muốn thi đấu với ngươi, nếu không thì bây giờ thi đấu một chút?"

"Hoắc Chung sao? Được! " Diệp Hàn thuận miệng đồng ý.

Thực sự là lúc vào tháp Tôi Hỏa, Diệp Hàn có nhìn thấy Hoắc Chung.

Diệp Hàn ở trong đó mười ngày, Hoắc Chung cũng ở đó mười ngày, đệ tử vọng tộc thật là có tiền!

"Lúc trước Hoắc Chung đã mở ra cảnh giới tầng thứ sáu, lại ở trong tháp Tôi Hỏa tu luyện mười ngày, hơn nữa có những viên đan dược trân quý kia, chỉ sợ đã đột phá mở ra được võ cảnh tầng thứ tám!" Diệp Hàn trong nội tâm thầm nghĩ.

Mà hắn, chẳng qua cũng chỉ mới mở ra võ cảnh tầng thứ bảy, còn thiếu một chút nữa mới có thể mở ra võ cảnh tầng thứ tám.

Thế nhưng, điều này không có nghĩa là hắn sợ Hoắc Chung.

Ngay cả Tiêu
Thu Thủy cũng đã từng bại trong tay hắn, Hoắc Chung đã là cái gì?

"Chỉ có thắng thua thì thật nhàm chán, không bằng cược một chút gì đó?" Hoắc Chính bỗng nhiên nói ra.

Nhưng không ngờ, Diệp Hàn trực tiếp lắc đầu: "Cá cược có cái gì hay đâu, nếu là ta thắng, còn không phải tái hiện lại cảnh ngày hôm đó sao?"

Tất cả mọi người đều hiểu rõ, cảnh ngày hôm đó, chính là chuyện Hoắc Chung thua không chịu đưa tiền ra.

Hoàn toàn chính xác, Hoắc Chung đã làm vậy một lần, thì cũng có thể làm lần hai.

"Lần này không giống, nếu như ngươi thắng, ta cho ngươi năm nghìn hỏa năng, nếu như ngươi thua, ta cái gì cũng không cần, như thế nào?" Hoắc Chính nói.

"Vậy đa tạ ý tốt của sư huynh!" Diệp Hàn cười cười.

Những lời này, rõ ràng là khẳng định hắn thắng rồi!

Hoắc Chung nghe được, liền nổi trận lôi đình, quát to: "Ngươi muốn chết!"

Sau một giây, Hoắc Chung rút ra Võ Hồn của chính mình.

Võ Hồn của hắn giống với của quản gia Diệp gia, gọi là Xích Luyện tay giáp.

Đơn giản mà nói, công phu Hoắc Chung luyện là quyền cước!

"Đã như thế thì ta sẽ dùng chính sở trường của ngươi đánh bại ngươi, cho ngươi biết cái gì gọi là người giỏi còn có người giỏi hơn."

Diệp Hàn nắm chặt hai đấm tay, sẵn sàng tiếp lấy.

Trong chớp mắt, hai người đã bắt đầu giao thủ.

Hoắc Chung quả nhiên đã đột phá đến võ cảnh tầng thứ tám, thể lực không kém.

Thế nhưng Diệp Hàn bây giờ đã mở võ cảnh tầng thứ bảy, hơn nữa với vóc dáng mạnh mẽ, lần đầu đối mặt đã chiếm thế thượng phong.

"Quyền pháp cơ bản, trâu điên trùng kích!"

"Chân pháp cơ bản, nâng chân gió!"

Diệp Hàn trực tiếp thi triển những thế võ cơ bản nhất của Diệp gia thi đấu cùng Hoắc Chung.

Người đứng xem xung quanh triệt để kinh ngạc.

Hoắc Chung sử dụng Võ Hồn, hơn nữa đẳng cấp võ thuật của hắn không thấp, vậy mà lại bất phân thắng bại với Diệp Hàn.

Trong khi là Diệp Hàn cái gì cũng không dùng!

"Bang!"

Lúc này, hai người liều một quyền đấm tới, hai nắm tay mạnh mẽ va chạm nhau, tất cả mọi người lúc này đều cảm thấy đau nhức.

Hoắc Chung có Xích Luyện tay giáp, phía trên có gai, vậy mà Diệp Hàn cũng dám đối quyền với đối phương, đây không phải tìm lấy cái chết sao?

Thế nhưng mọi người lại nhìn thấy tay Diệp Hàn không đổ máu, liền lộ ra sự kinh ngạc.

"Diệp Hàn, rốt cuộc mấy tuổi bắt đầu luyện võ, kinh nghiệm tác chiến ngay cả ta cũng không bằng, mỗi lần đối quyền với Hoắc Chung, gai nhọn của đối phương vừa vặn đều nằm lọt vào trong chính giữa những khe ngón tay của hắn."

Đôi mắt sắc bén của Tiêu Thu Thủy đã nhìn ra được nguyên nhân, ngoài ra, ở ngay chỗ này cũng có một người nhìn ra điều đó, chính là Hoắc Chính.

"Tên Diệp Hàn này được Mạc đạo sư mang về, những người khác nói học viện Thần Phong cũng tranh giành hắn, rốt cuộc là có năng lực gì?"

"Ta đe dọa và dụ dỗ một vài người cùng vào học viện Thiên Nhất với Diệp Hàn, bọn họ chỉ tiết lộ điều này, từ chối nói ra nguyên nhân, còn một mực cho rằng mình có thể bị đuổi khỏi Thiên Nhất học viện, xem ra là Mạc đạo sư đã bắt họ phải giữ bí mật!"

Trong nội tâm Hoắc Chính thầm nghĩ...

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện