Chiến Thần Đỉnh Cấp

Chân Chó Vọng Tộc


trước sau

CHƯƠNG 42: CHÂN CHÓ VỌNG TỘC

"Cái gì gọi là chân chó, chúng ta đây là kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, gia tộc Hoắc đại ca chính là vọng tộc, so với Diệp gia chúng ta lớn mạnh không chỉ gấp mười lần, chúng ta có thể làm việc cho hắn, là của chúng ta vinh hạnh!"

Thanh niên tóc dài níu lấy cổ áo Diệp Phương, hung dữ nói.

"Làm con chó cho gia tộc người khác, mà có thể nói như vậy là đường hoàng, ta cũng là lần đầu được nhìn thấy."

Bỗng nhiên một thanh âm vang lên, tất cả mọi người nghe thấy đều quay đầu nhìn lại, liền nhìn thấy Diệp Hàn cùng Tiêu Thu Thủy đi tới.

"Diệp Hàn ca!" Sau khi Diệp Phương nhìn thấy Diệp Hàn, lập tức hô lên.

"Hóa ra là Diệp Hàn, đang lo không biết tìm ngươi ở đâu!" Thanh niên tóc dài hừ lạnh nói.

"Diệp Cường, tóc của ngươi nên cắt bỏ rồi, thât giống với đuôi con chó!"

Diệp Hàn lắc lắc đầu, sau đó đi tới.

"Ngươi nói cái gì?"

Thanh niên tóc dài sau khi nghe được, lập tức trợn mắt giận dữ.

"Ngươi đã nghe được, vì lý do gì mà giả vờ như không nghe?" Diệp Hàn đi đến, đối mặt với Diệp Phương hỏi: "Ba người các ngươi không sao chứ?"

"Diệp Hàn ca, bọn đệ không sao, chỉ là vết thương ngoài da!" Diệp Phương lắc đầu nói.

"Vết thương không nặng.."

Diệp Hàn khẽ gật đầu, nói: "Diệp Cường, lúc ngươi động đến đám người bọn hắn, có nghĩ đến chuyện bọn hắn cũng là người trong tộc ngươi sao, hay là ngươi sợ ra tay quá nặng, bị học viện trách phạt?"

"Diệp Hàn, ngươi làm sao có thể nói như vậy, ngươi còn tưởng là nơi này là Diệp gia sao?"

Bỗng nhiên lại có một tên đệ tử Diệp gia đứng dậy, phẫn nộ quát.

"Xem ra, các ngươi đã muốn chối bỏ nguồn gốc của chính mình rồi,ngươi cũng đã hơn mười tám tuổi, đến học viện Thiên Nhất nhiều năm như vậy, có thể mở Võ cảnh tầng thứ bảy, chắc chắn là nhờ vào việc nịnh nọt, không chuyên tâm tu luyện."

Diệp Hàn liếc nhìn Diệp Cường và bốn đệ tử nói: "Đại bá tạo điều kiện cho đám các ngươi đến đây tu luyện, thật là một hành vi ngu ngốc, xem như ông ta bị mù, mỗi tháng lại cho các người nhiều tiền như thế!"

Nghe như thế, Diệp Cường lập tức phản bác: "Diệp Hàn, đừng tưởng rằng ngươi là đệ nhất thiên tài của Diệp gia mà đứng ở trước mặt chúng tôi tỏ vẻ, hiện tại nơi này là học viện Thiên Nhất, không phải Diệp gia!"

"Ta biết rõ nơi này là học viện Thiên Nhất, ngươi không cần nhắc nhở ta, làm con chó của người khác, lại còn tỏ ra hiểu biết. Các ngươi làm người thật sự là thất bại, không bằng làm con chó!" Diệp Hàn không hề vòng vo, nói thẳng những lời trong lòng.

"Ngươi nghĩ rằng chúng ta muốn ở lại Diệp gia sao? Như hàn môn này, Hoắc gia vọng tộc giơ tay nhấc chân liền có thể tiêu diệt, Hoắc đại ca nói, chỉ cần chúng ta tốt nghiệp, có thể gia nhập Hoắc gia làm việc, so tại Diệp gia có tương lai nhiều hơn!"

Diệp Cường nói xong, tròng mắt hơi híp: "Ngược lại là ngươi, một thời gian ngắn không gặp, lá gan cũng to lên không ít nhỉ, dám mắng chúng ta là con chó, không còn muốn sống nữa sao?"

Bọn hắn hiện tại cùng với Diệp Hàn cãi nhau, cũng là bởi vì có Tiêu Thu Thủy ở bên cạnh, nếu không bọn hắn đã sớm động tay động chân dạy dỗ Diệp Hàn.

Thế nhưng, nhìn bộ dạng của Tiêu Thu Thủy, dường như cũng không có ý muốn nhúng tay vào.

"Con sói trắng chối bỏ nguồn gốc này, hôm nay ta sẽ thay mặt đại bá dạy dỗ các ngươi, cho các ngươi biết trời cao đất rộng là như thế nào!"

"Chỉ dựa vào ngươi?"

Diệp Cường mở to hai mắt nhìn.

Thật là biết nói đùa! Bốn người bọn hắn cũng đã mở Võ cảnh tầng thứ bảy, chẳng lẽ lai sợ tên tiểu tử Diệp Hàn này?

"Một mình ta thừa sức giải quyết các ngươi!" Diệp Hàn bình tĩnh nói.

"Thật biết nói giỡn, ngươi thức tỉnh Võ Hồn vẫn chưa tới một tháng, đã khiêu chiến với chúng ta, đúng là không sợ chết?" Một đệ tử Diệp gia khác đi ra, nói: "Diệp Cường, để ta tới dạy dỗ hắn!"

"Một người không đủ, bốn người cùng lên đi!"

Diệp Hàn liếc nhìn Diệp Cường và ba người bên cạnh hắn.

"Khẩu khí thật lớn, ta sẽ đánh cho ngươi nằm trên giường nửa tháng!"

Tên đệ tử Diệp gia này không nói hai lời, trực tiếp vung quyền hướng đến Diệp Hàn.

Mặc dù tên này ở trong học viện Nhất thiên đã nhiều năm, nhưng thực lực lại rất yếu, thậm chí còn yếu hơn cả Phong Trại Đại đương gia.

Diệp Hàn hiên tại đã mở Võ cảnh tầng thứ bảy, xử lý tên này cũng dễ dàng như giết chết một con kiến.

"Bành!"

Một đạo cuồng phong gào thét vang lên, sau một khắc, mọi người liền thấy tên đệ tử Diệp gia vừa rồi bay ra ngoài.

Giải quyết trong nháy mắt!

"Đây là kĩ năng mà các người đã học được trong vài
năm ở học viện Thiên Nhất sao?" Diệp Hàn lạnh lùng nhìn qua.

Cảnh tượng này nằm ngoài dự đoán của hầu hết những người đứng xem xung quanh.

Đệ tự lâu năm của học viện Thiên Nhất, lại bị một cái tân sinh đá bay, thật sự khó mà tin được.

"Ngươi muốn chết rồi!"

Ba người bọn Diệp Cường không quan tâm chuyện khác, trực tiếp đánh về phía Diệp Hàn.

"Ánh sáng của một hạt gạo mà cũng dám tranh phát sáng với trăng tròn!"

Động tác của Diệp Hàn vô cùng thuần thục, liền giải quyết ba bọn người Diệp Cường ba người, hơn nữa hắn ra tay không hề nhẹ, đánh cho ba người Diệp Cường đau đến mức hét lên liên tục.

"Diệp Hàn ca, đánh hay lắm, thật sảng khoái!" Diệp Phương hét lớn.

Tuy mấy người Diệp Cường đã ngã xuống đất, nhưng Diệp Hàn vẫn thừa thắng xông lên, đánh cho tụi hắn một trận tơi bời.

Lấy một đánh bốn, lại vẫn giải quyết vô cùng dễ dàng, thực lực Diệp Hàn quá cao, mọi người xung quanh đều triệt để kinh ngạc.

Sau đó, Diệp Hàn từ trong người của bọn hắn lấy ra thẻ hỏa năng và điểm tích lũy.

"Ngươi, ngươi muốn làm gì?" Diệp Cường thấy thế, hoảng sợ hỏi.

"Học viện hình như không cho phép cướp tài sản của người khác?" Diệp Hàn quay đầu hỏi.

Những người xung quanh gật đầu trong vô thức.

"Có thể phá bỏ không?" Diệp Hàn lại tiếp tục hỏi một lần nữa.

"Không có quy định nào như thế." Tiêu Thu Thủy bỗng nhiên hiểu Diệp Hàn đang muốn làm gì, nói một câu giúp đỡ.

Nghe được câu trả lời, khóe miệng Diệp Hàn có chút cong lên, liến nhìn những thẻ hỏa năng và điểm tích lũy trên tay, cười nói: "Gần hai mươi nghìn hỏa năng, mười nghìn điểm tích lũy, những cái này có phải là nhờ các người động đuôi chó mà có được không?"

"Đừng...Đừng..." Diệp Cường cuối cùng cũng có phản ứng..

Diệp Hàn không phải là muốn phá hủy hỏa năng và điểm tích lũy đấy chứ?

"Dừng lại cho ta!"

Lúc này, bỗng nhiên có một đệ tử Diệp gia đứng dậy, trực tiếp lấy ra võ hồn, hướng về phía Diệp Hàn mà đánh tới.

Học viện không có cấm đánh nhau, nhưng lại cấm không được sử dụng võ hồn.

Khóe môi Diệp Hàn có chút nhếch lên, bỗng nhiên đưa tay ra ngăn cản, mà trong tay hắn thì đang nắm những thẻ hỏa năng và điểm tích lũy.

"Rẹt!"

Một đao của tên đệ tử Diệp gia này đã trực tiếp đem thẻ hỏa năng và điểm tích lũy chém thành hai nửa, tuy lửa cháy mạnh không làm Diệp Hàn bị thương, nhưng lại bị tay của tên kia gắt gao nắm lấy!

"Độ ấm này, đoán chừng chẳng qua cũng chỉ là cấp đỏ tứ phẩm, quá kém."

Diệp Hàn vừa nói vừa lắc đầu.

"Rắc!"

Một âm thanh vang lên, Diệp Hàn vậy mà lại dùng tay không phá vỡ con dao lửa.

Tất cả mọi người có mặt nơi đó đều hít sâu một hơi.

Sức mạnh này...

Phá vỡ phũ ví của đối thủ bằng tay không, thật sự quá lợi hại rồi!

Không đợi mọi người kịp phản ứng, người này liền bị Diệp Hàn đánh bay ra.

"Dừng tay!"

Ngay lúc này, xa xa truyền đến một tiếng quát to, mọi người quay đầu nhìn lại, phát hiện hai bóng người đang đi đến.

Hai người này, một người trong số đó Diệp Hàn có quen biết, chính là người đã nói một đường làm một nẻo mười ngày trước, tên lật lọng Hoắc Chung, người bên cạnh thì thoạt nhìn hơi giống Hoắc Chung.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện