Chiến Thần Đỉnh Cấp

Làng Thần Phong


trước sau

CHƯƠNG 46: LÀNG THẦN PHONG

"Ừ, được thôi, thật không đúng khi để tỷ đi mà không làm gì, nhưng nếu như phân cho tỷ một nửa thù lao, ta lại cảm thấy thiệt thòi..." Diệp Hàn nhíu mày.

Nhưng không ngờ, vừa dứt lời, hắn đã bị đôi bàn tay trắng như phấn của Tiêu Thu Thủy nện cho một phát.

"Khốn kiếp, ngươi có muốn ta lấy lại không?" Tiêu Thu Thủy ra vẻ phẫn nộ nói.

Đương nhiên, lấy lại trong lời nói của nàng chính là lấy lại điểm tích lũy.

"Đâu dám.. Nếu như Tiêu sư tỷ muốn đi cùng, vậy thì đi thôi, trong đoàn lữ hành có sử tỷ, chác chắn sẽ không xảy ra vấn đề gì!" Diệp Hàn vội vàng cười nói.

"Vậy thì..."

Sau đó, hai người chạy vội đến điểm hẹn của đoàn lữ hành, không lâu sau đó thì liền đã đến nơi.

Đoàn lữ hành này cũng không lớn, đoán chừng là một gia tộc nào đó, trước khi thuê đệ tử học viện Thiên Nhẩt cũng đã có vài hộ vệ.

Mấy người này, võ cảnh cũng không tệ, đạt đến võ cảnh tầng thứ bảy, một trong số đó đạt đến võ cảnh tầng thứ tám.

"Ồ, chúng ta chỉ kêu một người, làm sao lại có tới hai người tới?" Lĩnh đội có chút kinh ngạc hỏi.

"Ta không có nhận nhiệm vụ, là sư đệ ta nhận, hắn đã đạt cảnh giới tầng thứ bảy, có được không?" Tiêu Thu Thủy hỏi.

"Võ cảnh tầng thứ bảy, vậy thì tốt quá rồi!" Lĩnh đội nhếch môi cười cười.

"Ta chỉ là tiện đường đi cùng, ngươi có thể phớt lờ ta, không cần cho ta thù lao!" Tiêu Thu Thủy bổ sung.

Lời này vừa nói ra, lĩnh đội càng thêm vui vẻ.

Sau đó, bốn đệ tử ngoại môn kia cũng đã đến, nhìn thấy nàng liền cung kính nói: "Bái kiến Tiêu sư tỷ!"

Chuyện này khiến lĩnh đội có chút ngạc nhiên.

Trong số bốn tên đệ tử này, có một tên đã đạt võ cảnh tầng thứ tám, lại đều gọi thiếu nữ này là sư tỷ.

Mấy nghìn bạc này thật sự rất đáng giá!

"Cô nương, cô vào ngồi trong xe ngựa với phu nhân ta đi!" Lĩnh đội nhìn Tiêu Thu Thủy nói.

"Vậy cám ơn!"

Tiêu Thu Thủy không nói gì thêm, trực tiếp chui bào trong xe ngựa, về phần Diệp Hàn thì hắn chọn lấy một con ngựa rồi leo lên.

Mọi người đã đến đông đủ, đoàn lữ khách bắt đầu đi, tốc độ cũng không chậm, đoán chừng là sau hai ngày đã có thể rời khỏi dãy núi, bởi vì bọn họ đi đường tắt.

Đường tắt, bình thường bọn cướp rất nhiều, tuy nhiên vì đoàn lữ khách đã thuê đệ tử của học viện Thiên Nhất đi theo, nên bọn cướp hoàn toàn không dám ra mặt.

Sau hai ngày, đoàn lữ khách đã đi đến lối vào của phía đông sườn núi.

"Dừng!"

Lĩnh đội bỗng hô lớn một một tiếng, toàn bộ đoàn xe đều ngừng lại.

"Các vị, phía trước chính là học viện Thần Phong, sẽ không có vấn đề gì xảy ra nữa đâu, dừng ở đây ta sẽ trả tiền công cho mọi người."

Lĩnh đội nói xong, lấy ra một vài tờ chi phiếu.

Võ cảnh tầng thứ bảy, mỗi người ba mươi lượng bạc.

Về phần đệ tử đạt võ cảnh tầng thứ tám thì được bốn mươi lượng bạc.

Mặc dù hai ngày nay, Tiêu Thu Thủy đều ở trong xe ngựa với phu nhân của lĩnh đội nói chuyện tán gẫu, nhưng lĩnh đội vẫn lấy ra hai mươi lượng bạc đưa cho Tiêu Thu Thủy.

"Đa tạ đại thúc."

Đôi mắt Tiêu Thu Thủy cong lại như hình lưỡi liềm, đây là lần đầu tiên nàng hoàn thành nhiệm vụ của học viện, vì vậy cảm thấy rấ vui vẻ!

"Tạm biệt!"

Sau đó, đoàn lữ khách rời đi, để lại sáu con ngựa.

"Bốn người các người muốn đi đâu?"

Đoàn lữ khách đã đi rồi, Tiêu Thu Thủy nhìn mặt bốn đệ tử kia hỏi.

"Tiêu sư tỷ, bốn người chúng tôi muốn đến học viện Thần Phong một chuyến." Tên đệ tử đã mở ra võ cảnh tầng thứ tám lên tiếng.

"À! Vậy mấy người đi đi!"

Bốn đệ tử này rời đi, chỉ còn lại hai người.

"Vậy còn ngươi?" Tiêu Thu Thủy nhìn qua Diệp Hàn hỏi.

"Sư tỷ, là sao tỷ biết ta không đến thăm học viện Thần Phong?" hắn cười hỏi.

Ở học viện Thần Phong, hắn vẫn có "người quen".

"Nhìn ngươi đi trên đường đều quan sát địa hình hết sức cẩn thận, chắc là muốn đi tiêu diệt hang ổ của bọn cướp?"

"Sử tỷ thật thông minh hơn người, ta tiếp nhận nhiệm vụ của làng Thần Phong, chủ làng là cảnh giới tầng thứ tám." Diệp Hàn trả lời.

"Vậy thì đ thôi, ta đi theo ngươi, cũng không cần tiền công."

"Đa tạ sư tỷ !"

Sau đó, hai người đi trở lại con đường cũ.

Thật ra, lúc trên đường đi thì Diệp Hàn cũng đã phát
hiện ra hang ổ bọn cướp.

Làng Thần Phong nằm bên cạnh học viện Thần Phong, mất khoảng nửa ngày cưỡi ngựa.

Người của bên kia có khoảng 130 tên, cho nên lúc này đây, Diệp Hàn là muốn đem cấp đỏ Ngũ phẩm Cửu Kiếp linh huyết kiếm, tăng lên tới cấp đỏ lục phẩm.

Thậm chí còn có thể đến cấp đỏ thất phẩm!

Nửa ngày sau...

Hai người bọn Diệp Hàn đã tới làng Thần Phong, sau đó buộc ngựa vào một cái cây gần đó rồi chạy bộ đi.

"Ở đó có một gián điệp từ làng Thần Phong, ta đi giải quyết hắn!"

Diệp Hàn chỉ về một hướng rồi nói, không chờ Tiêu Thu Thủy kịp phản ứng, hắn đã lén xâm nhập vào trong rừng.

Nửa phút sau.

"Phốc!"

Một âm thanh nhỏ trầm đục truyền ra.

Tên kia đang ngồi chờ bọn cướp, bị Diệp Hàn trực tiếp xuyên thủng đầu, mất mạng tại chỗ.

Khi Võ Hồn của đối thủ bị nuốt vào cơ thể, Diệp Hàn nhịn không được hít một hơi.

Hắn đoán chừng hắn đã thu hoạch được không ít, đến lúc đó có thể sử dụng cái này đột phá võ cảnh tầng thứ tám.

"Sư đệ, ngươi ra tay thật gọn gàng, lúc trước đã từng giết người rồi sao?"

Tiêu Thu Thủy bước tới, nhìn thi thể đang nằm trên mặt đất, nhịn không được lên tiếng hỏi.

"ừ! Lúc trước từng tiêu diệt một ổ cướp." Diệp Hàn gật đầu, thuận miệng nói một câu.

Tuy nhiên, câu này lại khiến Tiêu Thu Thủy vô cùng khiếp sợ.

"Ngươi mới chừng này tuổi, đã giết qua nhiều người như thế, điều này sao có thể?" Nàng hoài nghi nói.

Tiêu Thu Thủy đã lớn như vậy, mà ngay cả yêu thú cũng còn chưa giết qua, nói chi là con người.

Thế nhưng Diệp Hàn nhỏ hơn nàng một tuổi, đã từng diệt một ổ cướp, nghĩ đi nghĩ lại đều không có khả năng.

"Ta nói mà tỷ cũng tin sao?" Diệp Hàn cười cười, sau đó xoay người rời đi.

"Ta biết rõ là ngươi khoác lác!" Tiêu Thu Thủy tỏ ra hơn dỗi.

Thế nhưng Diệp Hàn giết người mà sắc mặt không hề thay đổi, chắc có lẽ không phải là lần đầu tiên.

Nhìn thấy Diệp Hàn rời đi bỏ nàng lại phía sau, Tiêu Thu Thủy lườm thi thể một cái, có chút khiếp sợ mà lách qua, sau đó chạy đến bên cạnh hắn.

Gián điệp của bọn cướp ở cách làng không xa, thế nhưng trạm canh gác này có lối đi qua làng, dễ dàng thuận tiện báo tin.

"Thủy tích kiếm pháp, nước chảy đá mòn!"

Trên đường đi, Diệp Hàn lại phát hiện thêm ba tên cướp, toàn bộ đều bị hắn lấy mạng.

Dưới bàn tay của hắn, đã lấy đi mạng sống của bốn người!

Ngay lúc này, Tiêu Thu Thủy có chút hoài nghi lời nói Diệp Hàn có phải là sự thật.

"Tên tiểu tử này, không phải là thật sự đã diệt một ổ cướp đó chứ, ra tay tàn ác như thế?"

Tiêu Thu Thủy rùng mình một cái, không thể tin nỗi mình đang thực hiện nhiệm vụ với một con quỷ giết người.

May mắn thay, Diệp Hàn luôn lộ ra khuôn mặt vui vẻ với nàng, khiến nàng không cảm thấy sợ hãi.

Đúng lúc này....

Diệp Hàn đi ở đằng trước bỗng nhiên dừng bước, Tiêu Thu Thủy đang suy tư không chú ý đụng phải hắn, lưng người trước dán trước ngực người đi sau, cả kinh Tiêu Thu Thủy thiếu chút nữa lấy Vô Ảnh Kiếm chém Diệp Hàn.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện