Chiến Thần Đỉnh Cấp

Oan Gia Ngõ Hẹp


trước sau

"Xuỵt, có người!" Diệp Hàn vội vàng nhắc nhở một câu.

Tiêu Thu Thủy nghe thế, nhìn theo hướng ánh mắt của Diệp Hàn, phát hiện trong núi có người đi ra.

Thế nhưng Diệp Hàn không động thủ, bởi vì hắn nghe thấy giọng nói của mấy thanh niên này có chút non nớt, rõ ràng tuổi không lớn.

"Ồ, giọng nói này..."

Đôi mắt Diệp Hàn có chút nhíu lại, bỗng nhiên cảm giác được gì đó.

Đám người này đi ngang qua, có mấy giọng nói vô cùng quen thuộc vang lên.

"Hà Quân, Hàn Mỹ Lệ?"

Sau vài giây suy tư, Diệp Hàn nhận ra được giọng nói đó của ai, thấp giọng lẩm bẩm.

"Ngươi quen bọn hắn sao?" Tiêu Thu Thủy hỏi.

"Bọn họ là đệ tử của học viện Thần Phong, chắc là cũng đang làm nhiệm vụ này."

"Nếu là người quen thì hợp tác đi, chứ chỉ dựa vào ngươi với ta, muốn diệt toàn bộ bọn cướp cũng có chút khó khăn." Tiêu Thu Thủy đề nghị.

Nghe vậy, Diệp Hàn trực tiếp lắc đầu: "Tuy là quen biết nhưng quan hệ không tốt, chúng ta đuổi theo nhìn kĩ rồi nói tiếp."

"À, nếu vậy thì đi thôi.." Đôi mắt Tiêu Thu Thủy sáng lên.

Sau đó hai người lén lút bám theo đám người vừa rồi.

Diệp Hàn nghe thấy âm thanh, đoán được đối phương gồm năm người, ngoại trừ Hà Quân và Hàn Mỹ Lệ thì còn có ba người.

Hơn nữa, trong ba người này có một người rất cao thủ!

Trên đường đi của năm người này gặp bọn cướp, nhưng tên cao thủ trong nhóm nhanh chóng giết chết, vì vậy người dân của làng Thần Phong cũng không phát hiện ra.

Diệp Hàn lén lút đi theo, sau đó nhìn thấy tên bị giết cũng xuất ra Võ Hồn, sau đó hắn liền nhanh chóng hấp thụ.

"Ngay cả khi là do người khác giết, ta cũng có thể hấp thụ, lúc tranh đấu có thể thỏa mái sử dụng." Đôi mắt Diệp Hàn sáng lên.

Đám đệ tử của học viện Thần Phong liên tục giết bọn cướp cho đến khi lên đỉnh núi.

"BOANG...!" "BOANG...!" "BOANG...!"

Âm thanh va chạm của vũ khí truyền ra, có lẽ hai bên đã bắt đầu chiến đấu.

Diệp Hàn và Tiêu Thu Thủy lén lút theo sau, chỉ thấy Hà Quân, Hàn Mỹ Lệ với hai người khác đang đánh với bọn cướp, còn cái tên mà Diệp Hàn cho là cao thủ thì không thấy đâu.

"Thiếu một người rồi, chẳng lẽ là đi đến hang ổ bọn cướp?" Tiêu Thu Thủy ngạc nhiên nói.

"Có lẽ là vậy!"

"Thật to gan, hang ổ của bọn cướp có hàng trăm người, hắn xông vào đó chắc chắn sẽ bị bao vây!" Tiêu Thu Thủy quay đầu hỏi: "Chúng ta làm sao bây giờ?"

"Không cần phải trốn nữa, đi ra ngoài thôi!"

Diệp Hàn xuất ra Cửu Kiếp linh huyết kiếm, đi ra ngoài.

"Cẩn thận, phía sau có người tập kích!" Một đệ tử trong nhóm năm người kia kêu lên.

Mọi người nghe sau, quay đầu nhìn lại phía sau, Hà Quân và Hàn Mỹ Lệ cũng quay đầu nhìn lại, khuôn mặt thoáng biến sắc.

"Diệp Hàn?" Hà Quân kinh ngạc kêu lên.

"Thật là tình cờ, các người cũng ở đây sao?" Diệu Hiên cười nói.

Tên đệ tử phát hiện Diệp Hàn thấy thế liền cho rằng Diệp Hàn và Hà Quân là bạn bè, lại nhìn Diệp Hàn mặc quần áo của học viện Thiên Nhất, ngay lập tức hô to: "Huynh đệ, nếu quen biết thì đến giúp một tay đi!"

Nơi này là đỉnh núi, bọn cướp vô cùng đông, bọn hắn cảm thấy rất áp lực, mặc dù là đệ tử của học viện Thần Phong, nhưng cũng không thể chịu nổi việc một biển người cùng lúc tấn công..

"Giúp đỡ? Được!" Diệp Hàn cười cười, rút kiếm xông tới.

Tiêu Thu Thủy thấy thế, ở phía sau do dự một lát rồi đuổi theo, tuy nhiên nàng không có ý định sẽ giết người, chẳng qua cầm kiếm Vô Ảnh trong tay, làm bị thương bọn cướp.

Lương Quân Lương và Hàn Mỹ Lệ nhìn thấy Diệp Hàn ra tay, lộ ra sắc mặt vô cùng kỳ lạ.

Có lẽ, Diệp hàn hận không thể nhìn thấy bọn hắn chết dưới đao của mấy tên cướp, không nghĩ đến sẽ giúp đỡ, thật là giống chồn cho gà chúc tết, thật không an lòng.

"Ngươi cảm thấy hắn thật sự giúp chúng ta sao...."

Lúc này, Hàn Mỹ Lệ bỗng nhiên nhỏ giọng hỏi một câu.

"Khẳng định không có khả năng, tên này ngày đó khiến chúng ta mất mặt, mở miệng nói muốn lấy một cánh tay của ta!" Hà Quân nhỏ giọng trả lời.

Ngày đó, Diệp Hàn mượn tay của Văn Khang làm bẽ mặt hai người bọn họ, đồng thời cắt đứt cánh tay
của nhị ca của Hàn Mỹ Lệ, khiến hắn trở thành phế nhân.

Cho nên, so với Hà Quân thì Hà Diệu Tình còn hận Diệp Hàn gấp mười lần, lúc này nàng đột nhiên nghĩ, có nên cho Diệp Hàn gặp một chút rắc rối hay không?

Thế nhưng, ý nghĩ này chẳng qua cũng lóe lên trong đầu hai người này.

Bọn hắn nhìn thấy sau lưng Diệp Hàn còn có một thiếu nữ, hơn nữa thực lực của người này dường như rất mạnh, giống như đang bảo vệ Diệp Hàn.

Ngoài ra, bọn hắn còn có hai huynh đệ đi cùng, nếu giết Diệp Hàn, hậu quả sẽ rất khó lường.

"BOANG...!"

Trận chiến ở đây vẫn còn rất kịch liệt, nhưng những người ở đây đều là học viên ưu tú của học viện, giải quyết mấy tên cướp này cũng không quá khó khăn.

"Hà Quân và Hàn Mỹ Lệ như thế mà đã đạt đến võ cảnh tầng thứ sáu rồi, chắc là tốn không ít tiền."

Diệp Hàn một bên chiến đấu, một bên đề phòng hai người, sợ đối phương đánh lén hắn.

"Sư đệ, hai người kia cứ nhìn ngươi, chẳng lẽ cô gái kia là nữ nhân của ngươi?" Tiêu Thu Thủy trêu chọc nói.

Nhưng không ngờ, Diệp Hàn lại nghiêm túc trả lời: "Sư tỷ nói đúng rồi, Hàn Mỹ Lệ kia, chính là vị hôn thê của ta!"

"A...? " Tiêu Thu Thủy khẽ giật mình, nàng chẳng qua là thuận miệng nói mà thôi, không nghĩ tới thật sự là như vậy.

"Thủy tích kiếm pháp, nước chảy đá mòn!"

Về vấn đề này, Diệp Hàn không có bất kì biểu hiện gì, chỉ là một thanh kiếm đâm xuyên đầu hai tên cướp.

Đúng lúc này....

"Huýtttt..."

Bỗng nhiên tiếng huýt sao vang lên, nhiều tên cướp đều bỏ chạy, chắc là đồng bọn bị đe dọa nên đi đến hỗ trợ.

Sau khi những tên cướp này rời đi, áp lực ở đây ít hơn nhiều.

Chẳng mấy chốc, dưới sự hỗ trợ của dân làng, bọn cướp đã bị giết sạch.

Sau một lúc, đếm thấy trên mặt đấy có hơn ba mươi thi thể, hơn ba mươi võ hồn, toàn bộ đều bị Diệp Hàn hấp thụ!

Thật tuyệt!

"Hà Quân, lần trước coi như ngươi gặp may, tránh được một kiếp nạn, bây giờ thì ngươi sẵn sàng chưa?" Sau khi hấp thụ toàn bộ võ hồn, Diệp Hàn quay đầu lại nhìn Hà Quân nói.

"Ngươi...Ngươi muốn làm gì?"

Ánh mắt Diệp Hàn giống như muốn giết người, Hà Quân vô thức lùi về phía sau một bước, đã vậy còn dẫm vào một thi thể, suýt nữa thì ngã nhào ra.

"Ta nói rồi, ta muốn lấy một cánh tay của ngươi!"

Vừa dứt lời, Diệp Hàn vô cùng hung hăng lao về phía Hà Quân.

Ngày đó hắn không có cách nào khác mới buông tha, thế nhưng hiện tại không có ai có thể ngăn cản hắn, làm sao có thể bỏ qua?

"Nhanh! Cản hắn lại." Hà Quân hoảng sợ tột cùng, vội vàng hô lên.

Hàn Mỹ Lệ sớm đã chuẩn bị tinh thần, cầm kiếm xông tới Diệp Hàn.

Một thanh kiếm khí màu xanh nhạt lao thẳng về phía hắn.

Nàng có Hàn Băng Võ Hồn, đòn tấn công có chứa khí băng sẽ mạnh hơn đòn tấn công bình thường.

Thật đáng tiếc, nàng chỉ mới là võ cảnh tầng thứ sáu mà thôi.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện