Chiến Thần Đỉnh Cấp

Thiên Đao Trận


trước sau

CHƯƠNG 50: THIÊN ĐAO TRẬN

Dù như vậy nhưng sự tiến công của Biện Vũ cũng không phải người bình thường có thể ngăn được, cho dù là đã mở tầng tám Võ Cảnh cũng rất đau đầu.

Nhưng…!

Diệp Hàn cầm trong tay thanh đao dài lại là ngoại lệ có thể đánh cho nó văng ra ngoài.

Lúc này Diệp Hàn thi triển Thiên Đao trận.

Thiên Đao trận, trong tên có một chữ “Trận” nhưng thật ra không phải là trận pháp mà là một môn võ học để phòng ngự. Hơn nữa môn võ học này cũng không có cấp độ, nói đúng hơn là không biết phải đưa nó thuộc vào cấp độ nào.

Trùng hợp hơn chính là Thiên Đao trận này chỉ cần Diệp Hàn mở Võ Cảnh là có thể thi triển được.

Kiếp trước sau khi Diệp Hàn nắm giữ môn Thiên Đao trận này, tiến công như mãnh hổ, phòng ngự như Huyền Vũ, vấn đề là không có người nào biết được việc này nên không cần lo lắng những cái khác.

Lúc này, chỉ mở tầng chín Võ Cảnh như Biện Vũ làm sao có thể phá giải?

"Đây là đao pháp gì?"

Lúc này bỗng nhiên Biện Vũ thu tay lại, hướng về sau mấy bước.

Những người khác cũng đều mang vẻ mặt kinh ngạc.

Vừa rồi tất cả công kích của Biện Vũ, toàn bộ đều bị Diệp Hàn lập tức phá giải, cũng quá tà môn đi?

"Tùy tiện đùa giỡn một chút mà thôi, đừng coi là thật!" Diệp Hàn nhếch môi cười một tiếng.

Cách đó không xa Tiêu Thu Thủy vẫn đang trong trạng thái sẵn sàng chiến đấu, khi nghe nói như vậy không khỏi trợn mắn nhìn về phía Diệp Hàn một cái, bộ dạng ‘có quỷ mới tin ngươi’.

Tuy nhiên, một tay Diệp Hàn đùa nghịch thanh đao khiến cô cảm thấy rất kỳ diệu.

Một người, sao lại có thể vừa luyện kiếm pháp vừa luyện đao pháp được?

Chẳng lẽ lúc trước khi Diệp Hàn thức tỉnh Cửu Kiếp Linh Huyết kiếm, đã từng luyện đao pháp?

Vậy cũng quá mạnh đi!

Còn chưa thức tỉnh Võ Hồn đã luyện trước đó mà có thể ngăn cản tất cả sự công kích của Biện Vũ, quá yêu nghiệt.

Biện Vũ biết Diệp Hàn là không muốn tiết lộ nên cũng không hỏi lại, tuy nhiên lúc này sắc mặt của hắn cũng trở nên nghiêm trọng.

Vừa rồi hắn đã sử dụng tám phần thực lực cũng không làm gì được Diệp Hàn. Như vậy tiếp theo hắn chỉ có thể dốc toàn lực ứng phó.

"Giết!"

Biện Vũ mở to hai mắt nhìn một lần nữa lao về phía Diệp Hàn.

"Keng!" "Keng!" "Keng!"

Hai thanh binh khí thông thường một lần nữa lại va chạm, tiếng vang thanh thúy rơi vào tai mọi người.

Ngay cả khi Biện Vũ sử dụng toàn bộ sức lực cũng không làm gì được Diệp Hàn, Hơn nữa, Diệp Hàn từ đầu đến cuối cũng không di chuyển đôi chân của mình, đứng yên một chỗ tiếp nhận tất cả sự tấn công của Biện Vũ.

Quá mạnh!

Ngay cả Hà Quân bị Diệp Hàn chặt đứt một cánh tay cũng quên cả rên rỉ, há to mồm nhìn qua.

Hắn rốt cuộc đã chọc phải tên yêu nghiệt gì thế này?

Đúng lúc này.

"Keng!"

Bỗng nhiên một âm thanh giòn giã vang lên.

Đám người chăm chú xem xét thì phát hiện một thanh kinh khí đã bị gãy.

"Không tốt!"

Sắc măt đám người Hàn Mỹ Lệ lập tức thay đổi, bời vì thanh binh khí bị gãy kia là thanh kiếm dài trong tay Biện Vũ.

"Ào ào ào!”

Diệp Hàn lợi dụng cơ hội này, lập tức nâng đao vẩy một cái.

Một đao kia nếu rơi vào trên người Biện Vũ tất nhiên có thể bổ cho hắn da tróc thịt bong.

Nhưng những dự liệu của đám người lại không xảy ra.

"Keng!"

Lại là một âm thanh giòn giã vâng lên.

Biện Vũ đỡ được một đao kia của Diệp Hàn, thứ hắn dùng chính là binh khí Võ Hồn Linh Xà kiếm.

"Đạp đạp đạp!"

Đối mặt với nguy hiểm Biện Vũ đã dùng Linh Xà kiếm ngăn lại cho nên không bị thương, nhưng sức mạnh của một đao cuối cùng kia khiến hắn không chịu được phải rút lui mấy bước mới có thể đứng vững.

Vừa rồi đã nói Biện Vũ không cần dùng Linh Xà Kiếm, trong thời khắc sống còn lại xuất ra, trận chiến này bên thắng đã rõ ràng, cũng không cần nói nhiều.

Diệp Hàn, thắng!

Kết cục như vậy ngay cả bản thân Biện Vũ cũng không thể ngờ tới, chính mình lại bị người thấp hơn hai cấp bậc đánh bại, lập tức cảm thấy tối tăm mặt mày.

"Trước đó đã nói không cần dùng Linh Xà kiếm, cuối cùng ta lại dùng đến, trận chiến này là ta thua!” Biện Vũ có chút xấu hổ nói.

"Kiếm pháp của ngươi không tệ, nếu phối hợp Linh Xà kiếm, đao của ta đã sớm đứt gãy, không cách nào tiếp tục đánh." Diệp Hàn trả lời một câu.

Lời này, ngược lại là thật!

Nếu như Biện Vũ sử dụng Linh Xà kiếm, thanh đao bình thường này của hắn đã sớm bị chém thành hai khúc, làm sao có thể đánh lâu như vậy, cuối cùng còn đánh bại Biện Vũ?

Tất nhiên nếu Diệp Hàn có một thanh đao vừa tay, thì ngay cả khi Biện Vũ đang ở thời kỳ đỉnh cao, cho dù liều mang cũng không thể phá được Thiên Đao trận của Diệp Hàn.

"Lần này ta mặc
dù thua, nhưng cái này cũng không có nghĩa là ngươi đã thắng ta, sau này có cơ hội ta sẽ đến tìm ngươi lĩnh giáo một chút.” Biện Vũ nói.

"Bất cứ lúc nào!" Diệp Hàn thuận miệng trả lời một câu.

Lần sau gặp lại, chỉ sợ hắn đã có sức mạnh để đấu cùng đối phương, cũng không cần dùng đến Thiên Đao trận.

Thật ra thì Diệp Hàn đã nhận được một thanh chiến đao không tệ trong tầng mười hai, nhưng dù sao nó cũng là không gian bị nuốt chửng, nếu lấy ra dùng sẽ bị lộ bị mật.

Đến lúc đó, hắn sẽ giải thích thế nào, thật ra thì thanh đao hắn đã giấu trong quần áo?

Nói đùa sao!

Tiếp theo Biện Vũ tay không rời đi, mà đám người Hàn Mỹ Lệ sau khi sửng sốt một hồi cũng cấp tốc đuổi theo.

Bọn họ không bao giờ nghĩ rằng Biện Vũ đường đường là đệ tử số một ngoại môn của Học viện Thần Phong lại có thể thua trong tay Diệp Hàn.

Đã như vậy rồi bọn hắn còn báo thù cái rắm, vội vàng chuồn mất.

Sau khi một nhóm người rời đi, ở đây chỉ còn lại hai người là Diệp Hàn và Tiêu Thu Thủy, Diệp Hàn nhìn qua những cỗ thi thể này, quay người cười nói: "Sư tỷ, giúp ta một tay, một mình ta thu không hết.”

Lúc này, Tiêu Thu Thủy mới kịp phản ứng, sau đó vội vàng lui sang một bên: "Không muốn, ngươi tự thu đi, ta chán ghét những thứ này!"

Cũng đúng, các nữ sinh đều ở trong khuê phòng đánh đàn, viết chữ, chưa phải nhìn thấy nhiều thi thể như vậy bao giờ?

Tiêu Thu Thủy ngửi thấy mùi máu tươi nồng nặc, chưa bị nôn ra thì đã là không tệ rồi.

Bất đắc dĩ những chiến lợi phẩm ở chỗ này chỉ có một mình Diệp Hàn thu.

Thần Phong trại này lực lượng mạnh hơn rất nhiều so với Mạnh Phong trại, chờ Diệp Hàn thu thập xong chiến lợi phẩm sau đó sẽ tính toán lại một chút.

"Hai trăm nghìn lượng bạc?"

Sau khi nghe thấy kết quả tính toán của Diệp Hàn, Tiêu Thu Thủy nhịn không được há to miệng.

Đầu của trại chủ Thần Phong trại, trị giá năm mươi nghìn lượng bạc, cộng lại chính là hai trăm năm mười nghìn, đây chính là hai trăm năm mươi nghìn điểm tích lũy, có thể ở Tháp Tôi Hỏa nghỉ ngơi nửa tháng.

"Sư đệ, ta cũng có phần nha?" Tiêu Thu Thủy bỗng nhiên tà ác cười một tiếng.

Diệp Hàn nghe xong, lập tức nói: "Sư tỷ, ngươi không mang theo những thứ này, vừa rồi chỉ nói là đến bảo vệ ta, nếu không ta cho ngươi năm mươi nghìn lượng, chuyến này của ngươi cũng không lỗ!”

"Không được, mặc dù ta chưa ra tay nhưng tốt xấu gì ta vẫn giúp ngươi trấn giữ, chia đều.” Tiêu Thu Thủy khẽ nói.

Diệp Hàn nghĩ nghĩ, cảm thấy cũng đúng.

Nếu như hôm nay hắn một thân một mình đến đây, vậy chắc chắn Biện Vũ sẽ xông tới, lúc đó đối phương đương nhiên là dùng đến Linh Xà kiếm.

"Được, chia đều thì chia đều!"

Bất đắc dĩ Diệp Hàn chỉ có thể đồng ý.

Cuối cùng, Diệp Hàn được chia một nửa chiến lợi phẩm, sau đó đóng gói.

Đương nhiên, vấn đề quan trọng nhất trong trận chiến này là hắn đã hấp thu một lượng lớn Võ Hồn, lúc này Cửu Kiếp Linh Huyết kiếm của hắn đã được đến cấp đỏ sáu.

Ngoài ra, hắn còn phát hiện một điểm nữa.

Vừa rồi hắn đến đằng sau thu thập tài vật, phát hiện có một vài thi thể không có Võ Hồn, có thi thể có.

Xem ra, những Võ Hồn này cũng hạn chế thời gian, sau khi xuất hiện tốt nhất là nên hấp thu luôn.

------------

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện