Chiến Thần Đỉnh Cấp

Mục Tiêu Đệ Tử Số Một Ngoại Môn


trước sau

CHƯƠNG 51: MỤC TIÊU ĐỆ TỬ SỐ MỘT NGOẠI MÔN

Bởi vì hôm nay trải qua một trận đại chiến nên Diệp Hàn và Tiêu Thu Thủy quyết định nghỉ ngơi ở Thần Phong Trại một ngày, sau đó mới trở về Học viện Thiên Nhất.

Tận dụng cơ hội này, Diệp Hàn lập tức uống đan dược thượng đẳng, bắt đầu tiến vào gông cùm xiềng xích của tầng bảy Võ Cảnh.

Bây giờ hắn đã giàu nứt đỗ đổ vách, lại thêm thuật thôn tính, những gông cùm xiềng xích này với hắn không phải là vấn đề.

Khởi động chân khí, Diệp Hàn bắt đầu thử đột phá!

Sang đến ngày hôm sau, hắn dễ dàng phá vỡ gông cùm xiềng xích, đả thông khiếu huyệt, thành công mở tầng tám Võ Cảnh.

"Hô hô, rốt cục cũng xong rồi!"

Diệp Hàn tu luyện một đêm, không nhịn được thở dài một hơi.

Nếu như bây giờ để hắn đấu một trận với Biện Vũ, khả năng đã được rồi.

Dù sao, lần này sau khi đột phá Cửu Kiếp Linh Huyết kiếm cũng đã tăng lên một cấp, đã đạt đến cấp bảy.

Vận may không tệ!

Lúc này, Diệp Hàn quay đầu nhìn về phía Tiêu Thu Thủy đang nằm co ro như một con mèo ngay bên cạnh.

"Sư tỷ, thức dậy!"

Diệp Hàn nhẹ giọng gọi một câu.

Nhưng Tiêu Thu Thủy cũng không có bất kỳ phản ứng gì, bất đắc dĩ, Diệp Hàn đành phải đi qua, chuẩn bị lay Tiêu Thu Thủy dậy.

"Sư tỷ, nên thức dậy rồi, chúng ta còn phải về Học viện Thiên Nhất.”

Diệp Hàn nhẹ nhàng lắc lắc.

Nhưng tại lúc này.

"Phụ thân!"

Tiêu Thu Thủy đang nằm dưới đất bỗng nhiên há mồm hét lên một câu, sau đó vùng dậy, Diệp Hàn bị dọa đến mức suýt chút nữa đã ra tay đánh bay cô ra ngoài.

"Sư tỷ, chúng ta quen biết cũng không được bao lâu, ngươi gọi ta phụ thân, nhưng vậy khiến ta có chút không chịu đựng nổi nha.”

Diệp Hàn cười như không cười nói.

Lúc này Tiêu Thu Thủy mới kịp phản ứng, trực tiếp thưởng cho Diệp Hàn một cái tát, uy hiếp nói: "Không cho phép nói lung tung, nếu không muốn tốt cho ngươi!"

"Đã xong, thức dậy đi, ta còn phải trở về tu luyện.”

Diệp Hàn cũng không hỏi nhiều, mặc dù hắn không rõ ràng vì sao lại như vậy nhưng có thể khẳng định đó là bí mật của Tiêu Thu Thủy.

Tiếp theo Diệp Hàn và Tiêu Thu Thủy chính là lập tức chạy về Học viện Thiên Nhất, nhưng trên đường đi người phía sau vẫn luôn giống như mất hồn mất vía khiến Diệp Hàn hoảng sợ, sợ cô sẽ bị ngã xuống.

May mắn là hữu kinh vô hiểm về tới Học viện Thiên Nhất.

Sau đó, Diệp Hàn nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ, thu được năm mươi nghìn điểm tích lũy, và chia đều cho Tiêu Thu Thủy.

Lần này hắn thu hoạch được hơn một trăm nghìn, rất tốt.

"Tiêu sư tỷ, ngươi đi về nghỉ ngơi đi, ta đi xem Diệp Phương một chút.”

Diệp Hàn nói xong thì tách khỏi Tiêu Thu Thủy đi về phía nơi ở của Diệp Phương.

Đến khi hắn đi vào trong sân của Diệp Phương thì thấy ba người cũng ở đậy, Diệp Hàn trực tiếp nhanh chân đi vào, nói: "Diệp Phương, các ngươi luyện thế nào rồi?"

"Diệp Hàn ca, cuối cùng ngươi cũng đã trở về!”

Sau khi ba người Diệp Phương nhìn thấy Diệp Hàn, lập tức chào đón.

"Lưu Thủy kiếm pháp của ta đã khiến nước chảy đá mòn và đã học xong sóng chồng 10 tầng, mặc dù không phải cực kỳ tinh thông, nhưng đã có thể sử dụng." Diệp Phương báo cáo.

"Du Xà Thân Pháp của ta cũng thế, Liệt Dương chỉ cũng đã luyện thành." Diệp Lượng nói.

"Kim Cương Bất Hoại Thân của ta vẫn chưa luyện xong nhưng Ngưu Ma Quyền ngược lại đã có thể sử dụng!" Diệp Viễn nói.

Nghe được như vậy, Diệp Hàn cũng hài lòng gật đầu, Võ Hồn của Diệp Phương là Hàn Băng kiếm, nắm giữ được kiếm pháp coi như tương đối đơn giản.

Võ Hồn của Diệp Lượng là Xích Luyện Xà, luyện Du Xà Thân Pháp đương nhiên tương đối nhẹ nhàng.

Về phần Diệp Viễn là Kim Cương Bất Hoại Thân, vốn là tương đối khó thành công, Diệp Hàn thật ra cũng không mong hắn có thể luyện thành nhanh như vậy.

"Ở đây có sáu mươi nghìn điểm tích lũy, các ngươi cầm đi dùng đi, đặc biệt là Diệp Viễn, đầu tiên phải luyện thành Kim Cương Bất Hoại Thân, đến lúc đó đi dạy dỗ mấy người Diệp Cương một chút, đừng làm mất mặt nhà họ Diệp.”

Diệp Hàn tiện tay lấy ra mấy tấm thẻ tích điểm.

"Diệp Hàn ca, cái này. . ."

Diệp Phương hơi do dự.

"Cầm đi đi, ta đã đủ dùng rồi." Diệp Hàn nói.

Diệp Phương đón lấy, sau đó lại nói: "Mấy người Diệp Cương là tay sai của Hoắc Chính, nếu đánh bọn họ…”

"Yên tâm, bây giờ ta đi tìm Hoắc Chính, tên tuổi đệ tử số một ngoại môn này của hắn cũng nên nhường lại rồi.” Diệp Hàn nhếch môi.

"Cái gì?"

Ba người Diệp Phương nghe được thì khiếp sợ không thôi.

Diệp Hàn chỉ đi ra ngoài một chuyến, trở về liền muốn khiêu chiến với Hoắc Chính, đây chính là biến thái đến mức nào?

"Xem ra Diệp
Hàn ca rất có lòng tin, đi, chơi hắn đi!"

Ánh mắt ba người Diệp Phương sáng lên.

Bây giờ, Diệp Hàn đã mở tầng tám Võ Cảnh, lại thêm Võ Hồn cấp bảy, chắc chắn có thể đấu cùng Hoắc Chính một trận.

Mặc dù danh tiếng đệ tự số một bên ngoài đối với Diệp Hàn cũng không có tác dụng gì nhưng Hoắc Chính lúc này nói muốn báo thù cho Hoắc Chung, Diệp Hàn sợ rằng cây đuốc của hắn sẽ rơi vào những người khác, cho nên thù này báo trước rồi nói sau.

Ngay sau đó Diệp Hàn dò la nơi ở của Hoắc Chính, lập tức tìm qua.

"Ôi, Diệp Hàn vậy mà dò la nơi ở của Hoắc Chính, đây là muốn làm cái gì?”

"Đi, đi xem một chút!"

"Nghe nói lần trước Diệp Hàn đánh Hoắc Chung bị thương, Hoắc Chính là muốn báo thù, lại bị Tiêu sư tỷ cản lại!"

"Lần này, không phải là muốn đi nhận lỗi chứ?"

Chuyện về Diệp Hàn, một truyền mười mười truyền trăm, lập tức thu hút không ít sự chú ý của nhiều người.

Rất nhanh, Diệp Hàn đã đến nơi ở của Hoắc Chính, hắn vừa mới đến, vừa đúng lúc có một người đi ra.

"Diệp Hàn, ngươi tới đây làm gì?"

Kẻ nói chuyện, là Hoắc Chung đang từ trong đi ra.

Diệp Hàn lườm Hoắc Chung một cái, lạnh lùng nói: "Không tìm ngươi, tìm anh trai của ngươi!"

"Ngươi..."

Lửa giận của Hoắc Chung nổi lên, nhưng lúc này Hoắc Chính cũng nghe thấy, từ bên trong đi ra.

"Ta không đi tìm ngươi, ngươi ngược lại là đưa mình tới cửa?" Hoắc Chính nhìn Diệp Hàn, hai tay bất giác nắm chặt.

"Hoắc Chính, muốn đánh cược một trận không?" Diệp Hàn nhếch môi cười nói.

"Cược? Đánh cược gì?" Hoắc Chính hơi ngạc nhiên hỏi.

"Lần trước, ngươi thua cho ta năm ngàn hỏa năng, hiện tại ta lại dùng năm ngàn hỏa năng, cùng ngươi đánh một trận!" Diệp Hàn nói.

Lời này vừa nói ra, những người còn lại đều kinh hãi.

Không ngờ hôm nay Diệp Hàn tới cũng không phải là muốn nói xin lỗi, mà là muốn khiêu chiến Hoắc Chính.

"Ngươi, xác định là muốn khiêu chiến với ta?" Hoắc Chín có chút khó tin.

Mặc dù nói Diệp Hàn đánh bại Hoắc Chung, nhưng khoảng cách của Hoắc Chung và hắn chênh lệch rất nhiều chứ không phải chỉ một chút.

"Không sai, chính là ngươi!"

Diệp Hàn gật đầu.

"Thật sự là to gan làm loạn, nếu đã như vậy, Hoắc Chính ta sẽ tiếp nhận.”

Hoắc Chính nói sau đó đi ra.

Mọi người xung quanh cũng không ngốc, lập tức nhường cho hai người một khoảng sân bãi.

"Nếu ngươi có thể qua được mười chiêu của ta, ta sẽ cho ngươi năm ngàn hỏa năng.” Hoắc Chính ra vẻ tình thế bắt buộc nói, dù sao hắn cũng là đệ tử số một ngoại môn của Học viện Thiên Nhất.

"Ồ? Vậy nếu ta đánh bại ngươi thì sao?” Diệp Hàn nhíu mày hỏi.

"Ngươi nếu có thể đánh bại ta, hiện tại ta có ba mươi ngàn hỏa năng, đều là của ngươi!" Hoắc Chính nói.

"Đồng ý!"

Diệp Hàn lập tức đáp ứng.

Mặc dù tiền đặt cược không bằng nhau, nhưng đây là đối phương mình đưa tới cửa, hắn cần gì phải cự tuyệt?

Hai người đứng đối diện nhau, sau khi nhìn nhau một lúc thì đều ra tay.

"Ba!"

Chân phải Diệp Hàn dùng sức đạp một cái, hướng về phía Hoắc Chính xông đến.

------------

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện