Dưới con mắt ngạc nhiên của tất cả mọi người, Liễu Cảnh Nhiên tươi cười đi đến trước mặt Huỳnh Nhân.
Cô ta nhận lấy ly rượu kia, uống một hơi cạn sạch.
Uống xong, khuôn mặt nhỏ nhắn của Liễu Cảnh Nhiên đỏ ửng lên vì say rượu.
Cô ta mỉm cười, nhìn Huỳnh Nhân đang đứng trước mặt mình.
Nói thật là vừa rồi, khi nghe thấy giọng nói của Huỳnh Nhân, trong lòng cô ta kích động đến nỗi suýt nữa thì hét lên.
Đây là lần đầu tiên cô ta hy vọng Huỳnh Nhân xuất hiện ở bên cạnh mình đến vậy.
Còn có điều gì tệ hơn là một người đi ra ngoài uống rượu, bị tiếp cận quấy rồi, mà cái người vì trả thù mà gây rối kia lại là em chồng tương lai của mình?
Tình hình lúc nãy, một khi Lưu An đã động tay thì dù có đánh thua hay đánh thắng Liễu Cảnh Nhiên cũng không thể ăn nói với nhà họ Văn.
Hơn nữa, đã sắp tới ngày cưới rồi, không thể để xảy ra sai sót gì được.
Vào đúng lúc này, Huỳnh Nhân lại gọi Liễu Cảnh Nhiên đến uống rượu, khéo léo hóa giải tình huống khó xử.
Hơn nữa, cùng là mời Liễu Cảnh Nhiên uống rượu nhưng lời nói của Huỳnh Nhân lại sâu xa hơn Văn Nhân Ngọc rất nhiều.
Trời tối có tuyết rơi, có thể uống một ly không?
Chỉ với một câu nói đầy ý vị này Liễu Cảnh Nhiên cũng muốn qua uống một ly.
Văn Nhân Ngọc và cả đám cậu ấm cũng hơi sững sờ, ngây ngốc nhìn Huỳnh Nhân đang mỉm cười tao nhã như một thân sĩ.
Rốt cuộc thanh niên phong độ, nho nhã, học cao hiểu rộng này là ai?
Nếu đem so sánh với anh, bọn họ chính là một đám lưu manh…
Nhìn một lúc, Văn Nhân Ngọc phục hồi lại tinh thần.
Khuôn mặt anh ta giật giật, vẻ mặt vô cùng u ám.
Khó khăn lắm anh ta mới nắm bắt được cơ hội Liễu Cảnh Nhiên đi một mình, định chơi vợ chưa cưới của Văn Duy Thần trước khi anh trai kết hôn, trả thù Văn Duy Thần.
Không ngờ lại lòi ra một thanh niên, phá hỏng mọi thứ.
Anh ta chống gậy, khập khiễng đi đến chỗ Huỳnh Nhân.
“Anh là ai?”
Nhưng vốn dĩ Huỳnh Nhân không thèm để ý đến anh ta mà chỉ nhìn chăm chú vào khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Liễu Cảnh Nhiên, thuận miệng hỏi.
“Không sao chứ?”
Liễu Cảnh Nhiên lắc đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt Huỳnh Nhân.
“Cảm ơn anh vì đã bảo vệ tôi.”
Nói xong, dường như nghĩ ra chuyện gì đó, Liễu Cảnh Nhiên vội vàng lấy từ trước ngực ra một viên đá màu đỏ như máu.
Cô ta nắm chặt lấy nó, nói một cách nghiêm túc.
“Tôi đã tìm được viên đá anh tặng cho tôi rồi.”
Nghe thấy thế, nét mặt Huỳnh Nhân khẽ thay đổi, ánh mắt cũng trở nên kinh ngạc.
Không ngờ cô ta thật sự tìm được, chắc là phải tìm rất lâu…
Thấy Huỳnh Nhân cứ nhìn mình chằm chằm, mặt Liễu Cảnh Nhiên đỏ ửng, không nhịn được mà quay đi chỗ khác.
“Anh nhìn cái gì thế?”
“Xin lỗi, chỉ là tôi hơi ngạc nhiên thôi.
So với trước kia, cô… Thay đổi nhiều quá.”
Huỳnh Nhân không nhìn nữa, bình tĩnh nói.
Ánh mắt của anh trong veo, thuần khiết, không hề ẩn chứa tình cảm.
Không hiểu tại sao trong lòng Liễu Cảnh Nhiên lại cảm thấy hơi thất vọng.
Nhưng cô ta vẫn nắm chắc viên đá màu máu, nói.
“Tôi rất thích món quà mà anh tặng, tôi sẽ giữ gìn nó thật cẩn thận.”
Huỳnh Nhân khẽ gật đầu, không nói thêm câu nào.
Lúc này anh mới quay sang nhìn Văn Nhân Ngọc với ánh mắt bình thản.
Thái độ coi thường vừa nãy đã khiến gương mặt anh ta cứng đờ, bây giờ trong mắt lại tràn ngập sự hận thù sâu sắc.
“Đồ đàn bà đê tiện *** ****, tôi mời cô uống rượu cô không uống, người khác bảo cô uống cô lại uống ngay lập tức.
Còn chưa kết hôn mà đã liếc mắt đưa tình với đàn ông, kết hôn rồi thì hỏng bét.”
Nghe Văn Nhân Ngọc nói vậy, Liễu Cảnh Nhiên tức giận.
“Anh bỏ thuốc vào rượu của tôi, tôi mà uống thì…”
Cô ta không nói hết câu, vừa hoảng sợ, vừa tức giận nhìn Văn Nhân Ngọc.
Lúc này, một bóng người lướt qua Liễu Cảnh Nhiên, đứng chắn trước mặt bảo vệ cô ta rồi bình tĩnh nhìn Văn Nhân Ngọc và nói.
“Tự tát mình ba cái rồi cút khỏi đây, tôi sẽ không truy cứu việc này nữa.”
Tất cả mọi người đều im lặng, bên tai chỉ có tiếng nhạc Heavy metal.
Mấy cậu ấm liếc mắt nhìn nhau, liên tục cười to, hoàn toàn không coi lời nói của người kia ra gì.
Văn Nhân Ngọc ung dung ngồi trên ghế dài, tiện tay vẫy một cái đã có hai người phụ nữ xinh đẹp sà vào lòng anh ta.
“Lúc nãy tôi đã nói rồi, mấy người không biết đây là đâu.
Nếu tôi nói ra mối quan hệ giữa tôi và ông chủ của quán bar này thì anh sẽ phải hối hận vì đã nói như thế với tôi đấy.”
“Ồ?”
Nghe xong, Huỳnh Nhân cũng không hề hoảng hốt, ngược lại còn nhếch miệng cười, hơi thích thú hỏi.
“Vậy anh nói thử xem đây là đâu, anh có quan hệ gì với ông chủ của quán bar này?”
Văn Nhân Ngọc nói với vẻ mặt thách thức: “Quán bar này là do nhà họ Hoắc mở, ông chủ là Hoắc Luân, một trong những người con mà Hoắc Ca coi trọng nhất.
Mà quan hệ của tôi với Hoắc Luân thì rất tốt, anh có thể động đến tôi sao? Anh dám động đến tôi sao?”
Liễu Cảnh Nhiên nghe xong thì thay đổi nét mặt, nói thầm vào bên tai Huỳnh Nhân.
“Huỳnh Nhân, hay là bỏ đi.
Anh ta tên là Văn Nhân Ngọc, là em trai của Duy Thần, làm lớn chuyện không hay đâu.”
“Nhà họ Văn, nhà họ Hoắc.”
Huỳnh Nhân nheo mắt, một tia nguy hiểm xẹt