Chủ nhân của dãy số có chất giọng quyến rũ với vô vàn sự ám thị, nếu chỉ nghe qua giọng nói sẽ không bao giờ tưởng tượng được rằng Huỳnh Nhân và cô ấy mới chỉ gặp nhau hai lần.
Còn là vào cùng một ngày.
Tuy nhiên, trực giác lại mách bảo Huỳnh Nhân rằng cô ta không phải là một người phụ nữ bình thường.
“Tôi đang ở Crown.
” Huỳnh Nhân nói thẳng với người phụ nữ.
“Anh làm gì ở Crown thế?” Người phụ nữ ngạc nhiên hỏi.
Huỳnh Nhân không trả lời câu hỏi này.
Người phụ nữ hiểu ý, giọng điệu của cô trở nên trầm hơn rất nhiều.
"Tôi biết rồi, tôi sẽ đến ngay.
"
Cô nói xong liền cúp máy.
Huỳnh Nhân cũng để điện thoại xuống, vẫn bình tĩnh nhìn mọi người.
"Được rồi, người của tôi sẽ sớm tới đây.
"
"Làm màu, tiếp tục làm màu đi.
"
Văn Nhân Ngọc lạnh lùng nhìn Huỳnh Nhân, trong lòng không có lấy một chút tin tưởng.
"Một gia tộc bình thường còn không cần thứ rác rưởi như anh, anh có thể gọi ai đây?"
Năm năm trước, sự kiện chú rể bỏ trốn trong đám cưới của đại tiểu thư gia họ Thiều, cả thành phố Minh Châu đều xôn xao huyên náo, thậm chí nó còn lan đến Giang Tô, Giang Chiết và Thượng Hải.
Hễ là người trong vòng xã giao đều nghe nói về vụ việc này, nhưng họ không biết là chú rể là ai.
Bây giờ sự thật được phơi bày, Văn Nhân Ngọc cũng không còn bận tâm, cảm thấy Huỳnh Nhân chỉ là một người bình thường.
Bạn bè của người bình thường chỉ có thể là người bình thường, mãi mãi không thể là những tên triệu phú ngàn vạn, cho nên Văn Nhân Ngọc vốn chẳng quan tâm Huỳnh Nhân có thể gọi ai đến.
Xoảng.
Lúc này, có âm thanh chói tai của ly rượu rơi xuống đất.
Mọi ánh mắt đều đổ dồn vào Hoắc Thiên Quân.
“Có chuyện gì vậy?” ánh mắt Hoắc Luân có phần u tối, quát lên.
"Xin, xin lỗi, tôi trượt tay.
"
Hoắc Thiên Quân vội vàng xin lỗi, nhưng ánh mắt lại kinh hãi nhìn Huỳnh Nhân.
Anh ta sẽ mãi mãi không bao giờ quên đêm hôm đó, tuy rằng không biết nhà họ Thiều bị diệt vong như thế nào, nhưng anh ta tin chắc rằng nhất định phải có liên quan đến Huỳnh Nhân.
Ngay cả nhà họ Thiều cũng không trêu nổi người ta, sao nhà họ Hoắc bọn họ lại dám khiêu khích.
"Mày tên Huỳnh Nhân đúng không?"
Hoắc Luân đưa mắt quan sát Huỳnh Nhân, giọng nói đột nhiên lạnh lùng: “Mọi người đang ngồi đây đều xuất thân từ danh gia vọng tộc, không phải đồ bỏ như mày có thể sánh được, quỳ xuống, tao có thể giả bộ như không có chuyện gì xảy ra, tha mạng một mạng.
"
Huỳnh Nhân làm như không nghe thấy, rồi hỏi người pha rượu một ly tequila, vừa nhấm nháp vừa cười tủm tỉm.
"Anh lại không hỏi, người tôi mời đến là ai à?"
"Một nhân vật nhỏ bé như mày mời được ai?"
Cũng như Văn Nhân Ngọc, trong mắt Hoắc Luân đầy vẻ khinh thường.
“Anh là người nhà họ Hoắc?” Huỳnh Nhân cũng không tức giận, chợt hỏi.
"Nếu đã biết tao là người nhà họ Hoắc, sao mày còn gây sự ở địa bàn của tao?"
"Thật là trùng hợp, người tôi gọi đến cũng là họ Hoắc.
"
Huỳnh Nhân khẽ lắc ly rượu.
"Nói không chừng mấy người còn biết nhau đấy?"
Ngay khi những lời này được thốt ra, Hoắc Luân sững sờ một lúc, sau đó do dự một hồi, anh ta chưa từng nghĩ tới cái thứ rác rưởi này thật sự biết người của nhà họ Hoắc.
Nhưng rất nhanh sau đó, Hoắc Luân lại phì cười, trong nụ cười còn mang chút hung ác.
"Nhóc con, mày đang giúp tao gọi người đến thì có! "
Văn Nhân Ngọc cũng nhìn Huỳnh Nhân với vẻ khinh miệt, Hoắc Luân là một trong số người con trai được xem trọng nhất của Hoắc Ca.
Anh ta nắm giữ vị trí cao trong nhà họ Hoắc, cho dù tên rác rưởi đó quen biết người nhà họ Hoắc cũng chưa chắc là quan hệ chính thống của họ Hoắc.
Gặp được Hoắc Luân giống như chuột gặp mèo, một chút cũng không dám phản kháng.
Anh ta có chút mong chờ Huỳnh Nhân bị người mà cậu ta gọi đến dạy cho một bài học.
Liễu Cảnh Nhiên từ đầu đến giờ vẫn còn bình tĩnh vừa nghe Huỳnh Nhân mời được người nhà họ Triệu đến, liền bất ngờ hoảng hốt.
Con trai được xem trọng nhất của Hoắc Ca đang ở ngay đây mà, lát nữa đừng để bị mấy người gọi tới đánh đấy.
"Huỳnh Nhân, chúng ta đi thôi …" Cô nghiến răng khuyên can.
Thế nhưng Huỳnh Nhân và Lưu An vẫn bình tĩnh như không, Huỳnh Nhân thậm chí còn lắc đầu nói với Văn Nhân Ngọc.
"Lúc đầu tôi vẫn có chút kỳ quái, anh và Văn Duy Thần đều là con trai của Văn Thành Nam, tại sao lại bị Văn Duy Thần đánh gãy một chân, đuổi ra khỏi nhà họ Văn.
Bây giờ xem ra, anh với Văn Duy Thần quả thực cách xa nhau.
"
"Láo toét.
"
Văn Nhân Ngọc lập tức trợn to mắt tức giận, hét vào mặt Huỳnh Nhân.
Cậu ta không ngờ, đến giờ phút này rồi Huỳnh Nhân còn dám khơi gợi vết sẹo của mình.
Anh ta lập tức quay sang Hoắc Luân.
"Hoắc Luân, đừng phí lời với nó nữa, đánh gãy chân nó đi, tôi sẽ cho nó nếm thử cảm giác gãy chân là như thế nào.
"
"Cũng được.
"
Hoắc Luân gật đầu, sau đó vung tay, bất thình thình có rất nhiều