Sau khi mua sắm xong đi ra ngoài, Hứa Khinh Tử cũng không bớt phàn nàn, dù sao thì cũng tốn hết mười lăm tỷ, không thấy đau lòng mới là lạ đó.
Nhưng điều khiến Hứa Khinh Tử tò mò là, Dương Kiến Nghiêm lấy đâu ra số tiền mười lăm tỷ này?
“Anh nói rồi, anh có công ty riêng ở nước ngoài với số vốn gần một trăm tỷ đô” Dương Kiến Nghiêm bất lực giải thích.
Kết quả nhận được lại bị Hứa Khinh Tử trợn mắt.
"Nếu anh còn làm như thế, em sẽ mặc kệ anh đấy" “Cứ coi như anh trúng số đi” Dương Kiến Nghiêm cáu kỉnh nói.
"Anh nói anh trúng số em còn tin, thế như vậy đi, cặp óc chó của ông nội thì không nói, sợi dây chuyền mua cho em, chúng ta quay lại trả".
"Trả cái gì mà trả, em đeo lên không phải rất đẹp sao?"
"Chúng ta không phải giàu có gì, bây giờ chúng ta không như trước kia, Lam Linh sau này còn phải đi học, nhà cửa đồ dùng cũng cần tiền mua, biết không" Hứa Khinh Tử trách cứ.
Suốt chặng đường đi, Hứa Khinh Tử cứ liên tục phàn nàn Dương Kiến Nghiêm.
Nửa giờ sau, họ đã đến biệt thự nhà họ Hứa.
Đúng lúc này, nhà họ Hứa đang tổ chức đại tiệc.
Không phải để chào đón Dương Kiến Nghiêm mà là Hứa Đức Minh, ông cụ nhà họ Hứa, hôm nay sinh nhật lần thứ sáu mươi của ông ta.
Trong sân đặt rất nhiều bàn tiệc, hôm nay sinh nhật, tin chắc họ hàng thân thuộc của nhà họ Hứa đều sẽ tới.
Đi qua sân lớn bước vào trong, chỉ có một chiếc bàn ở sảnh lớn.
Ngồi trên ghế chính là một ông cụ già yếu lụm cụm.
"Đến rồi"
Nhìn thấy Hứa Khinh Tử và Dương Kiến Nghiêm đi vào, đôi mắt đăm chiêu của ông lão khẽ mở ra, ông ta nhìn Dương Kiển Nghiêm đã mấy năm không gặp, rồi lại nhắm lại.
"Ông ơi, Dương Kiển Nghiêm đã về, con đưa anh ấy đến gặp ông.
Hôm nay là sinh nhật của ông.
Đây là món quà mà Dương Kiến Nghiêm đã mua cho ông"
Hứa Khinh Tử đưa cặp óc chó được đóng gói sang trọng ra.
"Để qua một bên đi.”
Hứa Đức Minh thậm chí không thèm nhìn nó.
Giọng nói vừa dứt, người hầu già đứng phía sau trực tiếp cầm lấy món quà ném qua một bên.
"Bác Ngụy, cẩn thận, nó đắt lắm"
Nếu là quà tặng bình thường thì không sao.
Nhưng Hứa Khinh Tử biết đây là sáu tỷ, tùy tiện vứt như thế, không thể không đau lòng, ngay cả giấy gói cũng rất đắt.
“Đồ chơi mười mất đồng, quý cái gì chứ.” Người hầu gia cong môi tỏ vẻ khó chịu.
"Ồ, song long hí châu"
Đúng lúc này, đứa cháu trai yêu thích ngồi bên cạnh Hứa Đức Minh ngạc nhiên nói: "Chị Khinh Tử, chị nói Dương Kiến Nghiêm mua món quà này sao?"
“Đúng vậy, Thanh Huy” Hứa Khinh Tử gật đầu.
"Tôi từng nhìn thấy thứ này ở cửa hàng Vankey, hình như có giá hơn sáu tỷ, Dương Kiến Nghiêm đã mua nó?
Anh ta giàu như vậy khi nào?"
"Dương Kiến Nghiêm, cũng không phải nói cậu" Lúc này, một người phụ nữ khác lên tiếng chỉ trích: "Quà không phải quan trọng nhất, chủ yếu là tấm lòng, cậu dùng tâm chuẩn bị một chút là được rồi, hà tất gì phải mua đồ giả lẫn lộn này chứ?"
"Tôi mua đồ thật cũng là đồ giả sao?" Nghe đến đây, Dương Kiến Nghiêm không vui nữa.
"Giọng điệu của cậu là sao đây? Nói cậu hai cậu, cậu lại phát cáu với tôi? Lúc đầu nếu không phải Khinh Tử gả cho cậu, bây giờ không chừng đã sống thoải mái ở nhà hào môn thể gia rồi" Người phụ nữ nghe giọng điệu đó của Dương Kiến Nghiêm cũng cảm thấy không vui.
"Thím, Dương Kiển Nghiêm biết sai rồi, thím đừng nói nữa, hôm nay là sinh nhật của ông nội, chúng ta đừng khiến không khí mất vui được không?"
Hứa Khinh Tử cảm thấy xấu hổ, cô không muốn tranh luận cái này, nó chỉ khiến cô xấu hổ thêm thôi.
Đúng lúc này, bên ngoài có một nam một nữ bước vào.
Nam thì đẹp trai ngời ngời, nữ thì trẻ trung, xinh đẹp.
"Ồ, Thu Hân đến rồi, ngồi đi"
Thấy có khách, người phụ nữ vừa nãy còn bực bội lập tức trở nên nịnh nọt, nhanh chóng kéo hai chiếc ghế ra để cho đôi nam nữ ngồi xuống.
"Thu Hân đến rồi".
Ngay cả Hứa Đức Minh đang ngồi cũng hơi nhổm dậy, tỏ vẻ nhiệt tình.
So sánh thái độ trước đây đối với Dương Kiến Nghiêm và Hứa Khinh Tử, nó hoàn toàn khác.
Hứa Thu Hân là em họ của Hứa Khinh Tử, rất được lòng yêu thương của ông cụ.
Vị hôn phu của cô ta, người đàn ông bên cạnh, tên là Triệu Kính Vũ, con trai của tập đoàn họ Triệu, nhà họ Triệu không hề yếu hơn nhà họ