"Mẹ, lão Tam vừa mới gọi điện thoại tới, nó cũng bị người của quân đội đưa đi rồi, nó đã báo cảnh sát nhưng vô dụng, những người của quân đội dẫn nó đi ngay trước mặt cảnh sát”.
"Mẹ, em Tư và em Năm ở Nam Hoà cũng bị người của quân đội dẫn về đây rồi”. Hàng loạt những cuộc điện thoại, từng tin tức một, tất cả đều đánh tan phòng tuyến trong lòng bà cụ.
Rốt cuộc thì đêm nay đang xảy ra chuyện gì vậy? Trừ những người nhà họ Ngô đang có mặt ở đây ra thì
đám con cháu nối dõi gồm mười mấy người ở các nơi khác cũng bị dẫn về trong một đêm.
Miễn là người nhà họ Ngô thì không thiếu bất cứ ai. !Rốt cuộc đám người trong quân đội này muốn làm gì? Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra? Đến bây giờ thì ngay cả bà cụ cũng bắt đầu cảm thấy mơ hồ rồi.
"Quân gia! Thân già này cả gan hỏi, rốt cuộc nhà họ Ngô chúng tôi đã làm gì? Các người muốn dẫn chúng tôi đi thì cũng phải đưa ra một lý do chứ?”
Cuối cùng bà cụ cũng phải bỏ thái độ kiêu ngạo, nhìn vị đại tướng lúc nãy rồi lên tiếng hỏi.
"Cấp trên của tôi có dặn dò, muốn tìm nhà họ Ngô các người để đòi một lời giải thích thỏa đáng”
"Xin hỏi cấp trên của anh là ai?” "Chiến thần Côn Lăng Thiên "Chiến thần Côn Lăng Thiên?” Bịch bịch bịch.
Bà cụ đứng không vững, lảo đảo lùi về phía sau.
Cũng may Ngô Nghĩa Hưng kịp thời đỡ lấy bà ta: “Mẹ, mẹ không sao chứ?”
"Chiến thần Côn Lăng Thiên? Cậu ta muốn lời giải thích gì chứ? Chúng tôi chưa từng đụng chạm đến người đó mà”.
Ánh mắt bà cụ thoáng qua vẻ sợ hãi.
Thật ra khi Chiến thần Côn Lăng Thiên