“Anh rể” Lúc Dương Kiến Nghiêm tới trước cửa cục cảnh sát, Cao Thúy Ngân vừa đưa Hứa Khinh Tử từ bên trong ra ngoài.
“Xong rồi, xong hết rồi” Hứa Khinh Tử cứ như hồn bay phách lạc, sau khi nhìn thấy Dương Kiển Nghiêm liền nhảy bổ vào lòng anh khóc nức nở.
Dương Kiến Nghiêm ôm Hứa Khinh Tử, nhẹ nhàng vỗ lưng cô.
“Chị em làm sao?” Dương Kiển Nghiêm ra hiệu hỏi.
“Chị phải tiếp nhận điều tra, khoảng thời gian này không được rời khỏi Hải Kinh, nhưng mảnh đất đó, bây giờ đã bị tịch thu rồi.”
“Dương Kiến Nghiêm, xong hết rồi.” Hứa Khinh Tử nghẹn ngào nói.
Bận rộn gần cả tháng, tất cả đều hợp pháp, đến giờ lại thành công cóc.
Trong lòng Hứa Khinh Tử vô cùng khó chịu, chủ yếu là mảnh đất đó, từ lúc vừa bắt đầu nhận đến khi lên kế hoạch, cô bỏ ra tâm huyết rất lớn.
“Ngoan nào, không sao cả.
Anh có thể xử lý” Dương Kiến Nghiêm dịu dàng dỗ dành.
Mà lúc này, cửa lớn cục cảnh sát mở ra, Đường Húc đi ra từ bên trong, cùng với Đường Húc còn có bố anh ta là Đường Phúc Giàu và thị trưởng Tần.
“Cao Thúy Ngân, em đưa chị em về nghỉ ngơi trước” Dương Kiến Nghiêm nói với Cao Thúy Ngân.
“Ừm được” Cao Thúy Ngân nhìn đám người Đường Húc, sau đó gật đầu, quay lại dặn: “Anh rể, anh cũng cẩn thận”
Chờ hai người họ đi khỏi, Dương Kiến Nghiêm mới tiến về trước.
“Tôi là Dương Kiến Nghiêm, chắc các người còn nhớ chứ?” Dương Kiến Nghiêm nói với Đường Phúc Giàu và thị trưởng Tần.
Đường Húc không biết nhưng hai người họ thì chắc chắn cấp trên đã từng dặn dò.
Nhưng bây giờ lại dám ra tay với mảnh đất Tây Nam Hoàn đó.
Haha.
“Một tên thất bại”
Đường Húc bĩu môi, bày ra nét mặt kiêu ngạo, cộng thêm giọng khàn khàn của anh ta, nghe có vẻ rất đáng sợ.
“Dương Kiến Nghiêm, tạo đã nói rõ trong điện thoại, máy toi rồi.”
“Mày có tư cách nói chuyện với tạo sao?"
“Mày..” Đường Húc liền thẹn quá hóa giận.
Đường Phúc Giàu huơ tay, nhàn nhạt nói: “Cậu Dương, nay đã khác xưa, cậu hại con trai tôi, thực sự cho rằng nhà họ Đường tôi không tức giận sao?”
“Thị trưởng Tần, ông thì sao?” Dương Kiến Nghiêm nhìn thị trưởng Tần.
“Xin lỗi cậu Dương, cậu quá huênh hoang rồi đấy, người ngạo mạn thì không sống lâu, rất rõ ràng, cậu chính là loại người đó đấy” Thị trưởng Tần cũng lật mặt so với thái độ tôn trọng trước đây, vẻ mặt thản nhiên, ngữ khí lãnh đạm.
“Thực ra tôi rất tò mò” Dương Kiển Nghiêm vuốt cằm, trầm ngâm một lúc lâu mới chậm rãi nói: “Dũng khí của các người, rốt cuộc moi ra từ đâu vậy?”
“Dũng khí của bọn họ là từ chỗ tôi”
Vào lúc này, một giọng nói lãnh đạm vang lên.
Nhìn thấy phía sau bọn họ, một thanh niên tóc trắng khảng khái bước ra.
“Cậu Bạch”
Sau khi nhìn thấy thanh niên đó, ba người Đường Phúc Giàu liền khom lưng, kính cẩn chào.
“Bạch Trì.”
Sau khi nhìn thấy người thanh niên, ánh mắt Dương Kiến Nghiêm liền híp lại.
“Dương Kiến Nghiêm, lâu rồi không gặp”
“Bây giờ tôi mới biết, dũng khí của bọn họ từ đâu có”.
Chả trách thái độ bọn họ đối với mình lại quay ngoắt một trăm tám mươi độ như thế, phía sau của Bạch Trì chính là nhà họ Trần ở thủ đô.
Dù gì cũng là hào môn ở thủ đô.
Nếu có sự giúp đỡ của nhà họ Trần thì cũng chẳng có gì lạ.
“Mấy ngày trước, tôi đã cảnh cáo anh rồi, quên chuyện cũ, an phận mà sống, anh cứ không nghe” Bạch Trì lạnh lùng cười.
“Cho nên?”
“Mặc dù tôi không biết tại sao, ở Hải Kinh, anh có thể khiến cho đám nhà giàu như Vương Kim Siêng phải cúi đầu nhưng thế thì đã sao?”
Trên mặt Bạch Trì tràn ngập vẻ kiêu ngạo.
“Chỉ là một Hải Kinh nhỏ bé, chắc là anh cũng hay tin Vương Kim Siêng cũng bị điều tra đặc biệt rồi, còn cả Chu Phúc, Lâm Nhã”
Dương Kiến Nghiêm gật đầu, quả thực Bạch Trì có quyền kiêu ngạo.
Để so với nhà họ Trần ở thủ đô, đừng nói Vương Kim Siêng, cả Hải Kinh cũng không là gì?
“Nhổ đi móng vuốt của anh, bây giờ anh có thể làm gì chứ?” Bạch Trì tiếp tục nói: “Dương Kiến Nghiêm, anh không đầu lại nhà họ Trần, sau này anh sẽ từ từ biết, nhà họ Trần mà anh.
không thoát được là một sự tồn tại khủng bố như thế nào?
“Nói xong chưa?” Dương Kiến Nghiêm hỏi.
“Tôi có thể cho anh thêm một cơ hội, đưa người nhà anh rời khỏi Hải Kinh, thay tên đổi họ, tôi cho anh